Trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố A, bầu trời u ám rốt cuộc khôi phục màu sắc ban đầu.
Mộ Kiệt ngồi trên ghế sa lon, nhìn một đám người mặt tái xanh phía dưới, trong lòng cười lạnh. Bọn hắn bây giờ đang nghĩ gì ? Kết cục của bọn hắn sẽ như thế nào ? Có phải là sẽ bị giết chết bằng một cách nào đó ? Đại hội Hắc bang đã qua một tháng. Mộ Thiên sau lần chiến đấu đó hoàn toàn mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào nữ nhân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng kia, hiện giờ nàng chính là lão đại của Mặc Long Bang. Ở đây có không ít người may mắn sống sót tại đại hội đó, bọn hắn đã chứng kiến được thủ đoạn và cách ra tay tàn nhẫn của Mộ Kiệt, cho nên hiển nhiên thông minh ngoan ngoãn phục tùng Mộ Kiệt.
Đối lập với thông minh chính là ngu xuẩn, hôm nay đứng trước mặt Mộ Kiệt là mấy chục lão già, chính là những người ủng hộ Mộ Thiên. Bọn hắn đã từng là những người quát tháo giang hồ, cuối cùng gia nhập Mặc Long Bang nương tựa Mộ Thiên. Có thể nói bọn hắn lợi dụng Mộ Thiên, Mộ Thiên cũng lợi dụng bọn hắn.
Bây giờ bọn hắn hùng hổ đứng trước mặt Mộ Kiệt, yêu cầu Mộ Kiệt nhường lại địa vị bang chủ Mặc Long Bang. Vì lý do gì ? Đơn giản bởi vì một tiểu nữ nhân hai mươi tuổi thì có năng lực gì để thống lĩnh Mặc Long Bang ? Cho dù Mộ Thiên vẫn mất tích hay là đã chết, thì vị trí đó chỉ người có tài mới có thể có. Nếu đã là lão đại Mặc Long Bang, làm thế nào đồng thời còn đảm nhiệm làm đại biểu của "Giản" ?
Mộ Kiệt mặt không biểu tình nhìn đám người tóc hoa râm trước mặt, mặc kệ bọn hắn nói gì cũng không thể lọt vào tai nàng. Nhẹ nhàng dựa thân người vào ghế sa lon mềm mại phía sau, nhắm mắt buông lỏng thân thể đã vô cùng mỏi mệt. Trong suốt một tháng sau khi Mộ Thiên mất tích, Mộ Kiệt dường như đã dùng hết tất cả nguồn lực, lật tung những địa phương có khả năng mấy lần, nhưng Mộ Thiên giống như là đã bốc hơi khỏi mặt đất, hoàn toàn biến mất. Mộ Kiệt nghĩ đến duy nhất chính là, có người đứng sau lưng Mộ Kiệt...Người kia là ai ? Mộ Thiên đã mất đi Mặc Long Bang, còn có giá trị gì để lợi dụng nữa ?
Mộ Kiệt không ngừng nghĩ đến điều này, bỗng nhiên một câu nói truyền vào trong tai nàng: "Bang chủ Mặc Long Bang rõ ràng là yêu một nữ nhân ? Hơn nữa còn là cảnh sát ? Sự tình buồn cười như vậy mà truyền đi, chẳng phải Mặc Long Bang sẽ trở thành trò cười hay sao ?" Mộ Kiệt đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người kia khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, ăn mặc trang phục màu đen trông như tên hề. Bề ngoài của hắn dường như đã không thề làm cho ai sinh ra hảo cảm, mà sai lầm lớn nhất cũng không phải là bề ngoài vô cùng xấu xí của hắn, mà chính là câu nói kia đã đủ cho hắn chết một vạn lần.
Gian phòng tối tăm bỗng hiện lên một đạo bạch quang, tiếp theo là "Phanh!" một tiếng. Đợi tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, người nói chuyện vừa nãy đã tắt thở nằm trong vũng máu. tát cả mọi người ngừng thở nhìn thanh súng màu bạc trong tay Mộ Kiệt, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống.
"Còn ai có lời muốn nói?" Thanh âm lạnh lùng vang lên, tựa như một đạo bùa đòi mạng, kích thích thần kinh từng người. Trải qua việc vừa rồi, ai còn dám nói chuyện ? Mộ Kiệt một lần nữa dựa vào ghế sa lon, khe khẽ thở dài:
"Tôi biết rõ muốn các vị tiền bối nghe theo lệnh tôi thật có chút khó khăn, tôi vốn không phải là người thích ép buộc, nêu các người muốn rời khỏi Mặc Long Bang, Mộ Kiệt tôi không hề ngăn cản!". Thời điểm mọi người nhẹ nhàng thở ra, Mộ Kiệt lại nói: "Nhưng nếu các vị đã thoát ly Mặc Long Bang, có nghĩa là không còn được Mặc Long Bang bảo hộ, như vậy Mặc Long Bang cũng sẽ cắt đứt liên hệ của các người với Mặc Long Bang, chấm dứt đối với các người giao hàng".
Một câu, giống như kíp nổ của quả bom. Cái gì ? Đoạn nguồn cung cấp ? Trên thị thường hỗn độn này, không người nào là không biết Mặc Long Bang, từ mấy năm trước đã độc quyền sở hữu tất cà thị trường Hắc đạo ? Từ thuốc phiện đến súng ống đạn dược, đến tất cả xí nghiệp lớn, có thể nói, nếu như Mặc Long Bang vun tay lên, hai thị trường hắc bạch đều biến động. Mà bị Mặc Long Bang đoạn nguồn cung cấp, kia chỉ có con đường chết.
Tất cả mọi người như có điều suy nghĩ nhìn vào nữ nhân gầy yếu nhưng vô cùng nguy hiểm trước mắt, ngũ quan hoàn mĩ cùng khí tức cổ điển, nhưng lúc giết người lại không chút do dự, thủ đoạn thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với các tiền bối lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm. Có lẽ...người này xác thực có thực lực hơn hẳn Mộ Thiên, như vậy mình cần gì phải cùng nhân vật này đối nghịch ?
Ánh mắt liếc xéo qua người đang nằm trong vũng máu kia, lắc đầu, từng người từng người lần lượt đi ra ngoài. Đợi đến lúc mọi người đều đã đi khỏi, căm phòng u ám chỉ còn lại một mình Mộ Kiệt. Không thể thấy rõ bô dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nàng đang cong lên vui vẻ.
——————————–
Tiêu Nhược Thiên nằm trên giường lớn, nhìn đồng hồ từng chút một tiến gần đến con số một giờ sáng. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, xem ra...đêm nay vẫn sẽ không trở về. Một tháng là bao lâu ? 30 ngày ? Gần 700 giờ đồng hồ ? Hồi tưởng đến chính mình nếu không gặp được Mộ Kiệt thì sẽ vượt qua như thế nào, mỗi ngày đi làm, đi quán bar, cùng nữ nhân khác lên giường. Tuy không biết là thời gian trôi qua nhanh, nhưng ít nhất là không khó chịu như bây giờ.
Mà lúc này đã suốt một tháng không gặp người kia. Từ lần vội vàng ly biệt kia về sau, đã không hề gặp mặt. Chỉ có thể thông qua điện thoại mỗi ngày, mới có thể biết người kia vẫn sống bình an. Nhìn đèn trên đầu giường vẫn mở, vẫn luôn hy vọng nàng khi trở về đây có thể nhìn thấy mình đầu tiên, không muốn mình bị chìm vào bóng đêm.
Tiêu Nhược Thiên lại nhắm mắt lại, âm thanh của tiếng đóng mở cửa truyền đến, Tiêu Nhược Thiên bắt đầu cảm giác được tim mình đập nhanh hơn...là nàng sao ? Nàng trở về rồi sao ? Tiêu Nhược Thiên cuống quít rời khỏi giường, hiện tại đang là mùa đông mà nàng chỉ mặc một kiện váy ngủ bằng lụa màu trắng, chạy trên chân trần. Không hề cảm thấy cái lạnh lẽo từ sàn nhà truyền đến, hiện tại linh hồn Tiêu Nhược Thiên đã bay về phía người ngoài cửa rồi.
Bốn mặt nhìn nhau, đứng lặng yên thật lâu. Khung cảnh này có bao nhiêu là quen thuộc, giống như lần đầu tiên ấy sinh tử chia lìa. Mắt Tiêu Nhược Thiên thoáng hồng, nhìn người nọ đang đứng bên cửa ra vào. Nàng lại gầy thêm rồi, mặt cũng tái nhợt hơn, quầng thâm trên mắt cũng tăng thêm vài phần, cảm giác như không còn chút sức lực nào. Một tháng này, nàng nhất định chịu khổ rất nhiều a ? Cũng không còn có thể khống