Hai người nhìn trong phòng không một bóng người, nhưng lại tràn đầy hương vị máu tanh. Toàn thân giống như rơi xuống hầm băng rét lạnh, nhìn cái áo trắng bị nhuộm đỏ màu máu tươi, bị một cây dao găm đâm vào tường. Mộ Kiệt sắc mặt ngưng trọng tiến lên trước, rút cây dao găm ra, áo trắng theo đó mà rơi xuống mặt sàn.
Tiêu Nhược Thiên quỳ xuống sàn, nhặt áo lên. Trên áo ngoại trừ mùi máu tươi còn có lưu chút mùi hương của Phó Lăng Giang. Mộ Kiệt đau lòng nhìn Tiêu Nhược Thiên như tiêu mất hồn, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nàng. Bởi vì mình, đã làm cho nàng mất đi phụ thân, nay cũng chính mình lại làm cho nữ nhân này gặp thêm một đả kích nữa.
Mộ Kiệt vẫn nhìn quanh gian phòng, ngoại trừ một mùi máu tươi nồng nặc, còn có đồ dùng đều bị rối loạn cả lên nhưng lại không để lại bất cứ manh mối nào, nhưng cũng không khó đoán ra, chuyện này nhất định là do bọn người của Mộ Thiên chủ mưu. Mộ Kiệt bóp trán mình, vì sao mình lại không sớm nghĩ ra chuyện này, nếu như mình có thể đến sớm hơn một bước thì mẫu thân của Tiêu Nhược Thiên cũng không bị bắt, nàng sẽ không đau lòng như vậy.
"Quay trở về." Âm thanh lạnh như băng của Tiêu Nhược Thiên vang lên, Mộ Kiệt ngẩng đầu sững sờ nhìn nàng. Trên mặt Tiêu Nhược Thiên chưa bao giờ nghiêm túc như thế, trên người cũng tản ra một loại khí tức không nên đến gần. "Ở lại nơi này, nói không chừng sẽ bị người tập kích, bọn hắn không để lại bất cứ manh mối gì, cho dù ở lại cũng vô dụng."
Mộ Kiệt gật đầu, hai người ra ngoài, không như lúc đến lén lén lút lút, lần này, hai người từ cửa lớn đường đường chính chính đi ra. Trên đường trở về, Tiêu Nhược Thiên đều trầm mặc không nói gì, Mộ Kiệt lại càng không chủ động nói chuyện. Hai người hiển nhiên cũng không còn mang cái tâm trạng nhẹ nhàng như lúc đi.
Nhóm người Diệp Nhiễm đang ngồi trong đại sảnh nghiên cứu gì đó liền thấy Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt sắc mặt ngưng trọng đi vào trong biệt thự. Trong nội tâm lập tức dấy lên một dự cảm bất hảo. "Các người sao vậy?" Diệp Nhiễm lo lắng hỏi.
Tiêu Nhược Thiên trực tiếp đi về hướng ghế sôpha, ngồi xuống. "Mẹ của tôi, có khả năng bị Mộ Thiên bắt đi."
Lời nói của Tiêu Nhược Thiên như sét đánh ngang tai làm chấn động mọi người. Các nàng hiểu rõ đây là có nghĩa gì, đại chiến, rất có thể lại sắp bắt đầu. Buổi tối, Mộ Kiệt tắm rửa xong, tiến vào phòng, vừa vào cửa liền đều là khói thuốc. Nàng nhìn Tiêu Nhược Thiên đang quay người về phía cửa sổ, rồi cứ im lặng đứng cạnh nàng.
"Kiệt, chị nói cho cùng thế nào mới có thể yên ắng sống qua hết cả đời?" Tiêu Nhược Thiên đem đầu mẩu thuốc còn lại lụi vào trong cái gạt tàn, sau đó lại tiếp tục đốt điếu khác.
"Chỉ có thể đem tất cả bọn người không muốn để cho em yên tất cả diệt trừ hết, mới có thể chính thức đạt được cuộc sống an tĩnh."
Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời nói của Mộ Kiệt, thở dài. Mộ Kiệt là một người tốt, nhưng cũng không phải là một người thiện lương. Đối với người nàng yêu, nàng sẽ dùng mọi cách để bảo vệ. Mà đối với người làm tổn thương hoặc ngăn cản nàng, nàng sẽ thu hồi tất cả khoan hồng, đem những tai họa kia diệt từ gốc đến ngọn.
Đây chính là điểm Tiêu Nhược Thiên mình yêu nhất của Mộ Kiệt, một nữ nhân yêu ghét rõ ràng. "Kiệt, em nghĩ thông suốt, đã có người không muốn em và chị hảo hảo sống, em đây cũng không dành thiện tâm cho hắn. Mộ Thiên, tổn thương đến sinh mệnh 3 người trọng yếu của em, em nhất định không để hắn sống trên thế giới này."
Mộ Kiệt nghe những lời quyết tuyệt của Tiêu Nhược Thiên, khẽ gật đầu, thuận tay bóp tắt điếu thuốc Tiêu Nhược Thiên mới vừa mồi. "Hút ít thôi, đối với thân thể không tốt." Tiêu Nhược Thiên quay lại ôm chầm lấy Mộ Kiệt, tuy giày của Tiêu Nhược Thiên thấp hơn so với Mộ Kiệt một chút, nhưng cũng không phải là khoảng cách quá lớn, Tiêu Nhược Thiên vẫn có thể ôm Mộ Kiệt vào trong ngực.
Không khí không biết từ khi nào trở nên mập mờ, ánh mắt hai người dần dần hiện lên một tầng sương mù. Tiêu Nhược Thiên bắt đầu hôn lên người Mộ Kiệt, Mộ Kiệt nhìn ánh mắt mơ màng của Tiêu Nhược Thiên. Bỗng nhiên một cái xoay người, đem nàng áp dưới thân. Tiêu Nhược Thiên sững sờ vài giây, nàng khó hiểu nhìn Mộ Kiệt phía trên, vừa muốn nói, đã bị Mộ Kiệt cắt ngang.
"Buổi tối hôm nay, để cho tôi." Cảm giác được khí tức lành lạnh của Mộ Kiệt lướt qua tai mình, chỉ một câu kia đã làm cho khí lực trên người Tiêu Nhược Thiên đều bị rút hết. Nàng không nghĩ tới mình đối với những đụng chạm của Mộ Kiệt lại mẫn cảm đến thế, theo động tác của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên rơi vào từng đợt khoái cảm mãnh liệt. Tại đêm tối giữa nơi rừng vắng khúc khuỷu, trong phòng không ngừng vang lên những thân ngâm mê hồn cùng tiếng thở dốc đầy kích thích.
Buổi sáng, Hồng Mị cùng Tử Kỳ nhìn hai người đang ngồi trên ghế sôpha uống cafe, trong nhất thời hóa đá tại chỗ. Mà hai người kia chính là không chút để ý tới hai nàng, vẫn thản nhiên uống cafe vẫn còn đang bốc hơi nóng trong tách. Vẫn là Hồng Mị phản ứng trước, nàng mỉm cười, tại ghế sapha đối diện hai người kia ngồi xuống.
"Phong, trở về lúc nào vậy?"
Bạch Phong tự giác rót một tách cafe cho Hồng Mị. "Sáng hôm nay."
Hồng Mị kéo Tử Kỳ còn đang ngẩn người ngồi xuống, nhấp nhẹ một ít cafe. "Có tiến triển sao?"
Nghe xong lời nói của Hồng Mị, Bạch Phong tay đang cầm tách cafe bỗng dừng lại một chút, nhưng chỉ một chút liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, mà hành động nhỏ bé ấy, chỉ có Lam Vũ người đang ngồi cạnh Bạch Phong để ý thấy.
"Có một số việc tôi muốn nói cho mọi người, đợi mọi người xuống đủ rồi nói sau." Bạch Phong bỗng sắc mặt trầm lặng nói. Tử Kỳ khó hiểu nhìn Bạch Phong, nữ nhân này vẫn một bộ quần áo trắng, tóc trắng xõa dài qua vai vẫn dị thường hoàn mỹ. Nhưng là vì cảm giác gì, cảm thấy lần này trở về, nữ nhân này thay đổi rất nhiều.
Đến trưa, Hoa tỷ cùng Diệp Nhiễm, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt bốn người mới chậm rãi xuống lầu. Nhìn quầng thâm dưới mắt bốn người, còn có biểu hiện vui vẻ không ngăn được. Hồng Mị cùng Tử Kỳ hiểu rõ cười, quả nhiên, di chứng của túng dục quá độ chính là đây. Hai người biểu hiện ra vẻ mặt trêu ghẹo 4 người kia, kỳ thực trong nội tâm vô cùng ngứa ngáy, Ah! Vạn ác Tiểu Hồng! Vạn ác Dì Cả! ( ý là bị dính đèn đỏ và đang thầm tức)
Cũng giống như Hồng Mị và Tử Kỳ, ba người này vừa thấy Bạch Phong cùng Lam Vũ, đều kinh ngạc cả buổi nói không ra lời, trái lại Mộ Kiệt bình thản ngồi xuống ghế salon, giống như không có chuyện gì.
"Tra được rồi?"
"Ân." Hai người ngắn gọn đối thoại làm cho mọi người không hiểu gì.
Tiêu Nhược Thiên trong lòng một trận chửi bới, Mộ Kiệt chị hay lắm, từ lúc nào đã cấu kết với tên ma nữ tóc trắng này? Rõ ràng đều không nói cho em. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Vừa mới thấy mặt đã nói chuyện vui vẻ như vậy, phải chăng