Tiêu Nhược Thiên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, mà thân thể lại không thể cử động được. Mộ Kiệt chạy đến bên người Tiêu Nhược Thiên, nhìn cả người toàn là máu, hô hấp yếu ớt. Mộ Kiệt muốn ôm nàng nhưng lại không dám đụng đến nàng, bởi vì Mộ Kiệt không biết Tiêu Nhược Thiên bị thương ở nơi nào, có lẽ, là toàn thân đều bị thương.
Run rẩy vươn tay, vuốt ve khuôn mặt tràn đầy máu tươi của Tiêu Nhược Thiên. "Thiên Thiên. . . em không được có chuyện gì, không được có chuyện gì được không?" Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Mô Kiệt có chút mơ hồ. Muốn vươn tay lên chạm vào nàng, thế nhưng mà. . . lại không được.
"Mộ Kiệt. . . Mộ Kiệt. . . Em không muốn chết, em không thể chết được! Em. . . em muốn cùng chị, cùng chị sống qua cả đời." Tiêu Nhược Thiên cố khôi phục thần trí, miễn cưỡng dùng một ít sức, khơi động cả người toàn là máu, nhưng không giống như suy nghĩ, đến cảm giác đau đớn cũng không còn cảm thấy được. Có lẽ, thật sự là không cảm thấy đau đớn a. Nhìn Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt gắt gao cắn môi dưới, không để cho mình khóc lên. "Kiệt, hãy cứu lấy mẹ em." Tiêu Nhược Thiên nói xong, từ từ lấy thanh súng trong ngực đã dính đầy máu ra.
Mộ Kiệt nhìn thẳng vào cây súng kia, còn tay Tiêu Nhược Thiên vì cầm súng mà không ngừng run rẩy. "Đợi tôi. . ." Mộ Kiệt cầm lấy thanh súng của Tiêu Nhược Thiên, đứng lên. Nhìn đám người của "Giản" bị Phó Lăng Giang đánh thành một đoàn, Mộ Kiệt cúi đầu tiếng về gần nàng.
"Tiêu bá mẫu, đừng trách tôi, chỉ là tôi muốn giải thoát cho người, tôi biết, người nhất định không muốn làm hại Tiêu Nhược Thiên, cũng không muốn tiếp tục như vậy." Mộ Kiệt nhắm ngay vào ót Phó Lăng Giang. 'Phanh –!" một tiếng, viên đạn bắn thẳng đến. Mộ Kiệt tận mắt thấy viên đạn khán thể ADAI trực tiếp bắn vào sau ót Phó Lăng Giang.
1s, 2s, 3s. . . thời gian dần dần trôi qua, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Phó Lăng Giang. Nàng đứng ở giữa đám người gào lên đau đớn, đôi mắt màu đỏ không ngừng mở to, rồi thu nhỏ lại, cuối cùng từ đỏ biến trắng. Mộ Kiệt chậm rãi đi tới, đem Phó Lăng Giang đang hôn mê bế lên.
Nhưng trong lúc ôm lấy Phó Lăng Giang trong nháy mắt đó, Mộ Kiệt như thế nào lại không nghĩ tới, cái người trong ngực kia lại mở to hai mắt. Nhìn hai mắt đỏ tươi của Phó Lăng Giang, Mộ Kiệt có cảm giác mình đã cận kề cái chết, một mực đứng đó đến quên cả phản ứng. Thẳng đến khi phần bụng truyền đến một hồi đau đớn, mới nhắc nhở Mộ Kiệt, đây là. . . không phải mơ, chính là sự thật. Mộ Kiệt nhìn bụng của mình tràn ra máu tươi, xem ra thuốc vẫn còn có chút hiệu quả, nếu không có những kháng thể kia, thì rất có thể bụng mình đã bị cánh tay kia xỏ qua.
Không chờ Mộ Kiệt phản ứng, lại một kích, Mộ Kiệt cảm thấy vô số nắm đấm đang đánh trên người mình, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương đang bị bẻ gãy. "Mẹ! Không được!" Ý thức Mộ Kiệt như chìm vào bóng tối, chỉ nghe được tiếng kêu của Tiêu Nhược Thiên còn một tiếng súng vang lên.
Quỳ trên mặt đất hít thở từng hơi nặng nhọc, giác quan cũng dần khôi phục lại. Mộ Kiệt khó khăn mở mắt ra, thấy một người đang đứng trước mình, là Tiêu Nhược Thiên cả người đầy máu, còn có. . . Phó Lăng Giang đã nằm trên mặt đất. "Thiên Thiên. . ." Mộ Kiệt khó khăn nói ra hai chữ, âm thanh khàn khàn đến dị thường.
Mộ Kiệt như thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Nhược Thiên lại có thể chạy đến trước mặt mình, hơn nữa còn nhắm thẳng viên đạn kháng thể ADAI vào giữa tim Phó Lăng Giang. Lúc Mộ Kiệt vẫn còn đang ngẩn người, Tiêu Nhược Thiên đã ngã xuống sàn. Mộ Kiệt theo thói quen vươn tay ra đỡ Tiêu Nhược Thiên, nhưng lại không biết ngay cả chính mình cũng không còn sức, hiện tại có thể đến một con kiến còn có thể giết được hai nàng. Vì vậy, hai người cứ thế mà nằm trên sàn nhà.
"Khục khục. . ."
"Hô. . ."
Hai người cùng lúc kêu lên tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương trên người đầy vết thương. "Phốc – -!" Hai người đồng thời cười ra tiếng. Thật là. . . rất chật vật ah. Mộ Kiệt đứng lên, nâng theo Tiêu Nhược Thiên có lẽ giờ không thể nhúc nhích được nữa. "Còn cử động được sao?" Mộ Kiệt nhẹ giọng hỏi.
"Chị còn cử động được, em làm lão công như thế nào có thể thua lão bà?"
Hai người thương tích đầy người đỡ lấy lẫn nhau, lảo đảo đi ra ngoài. Người trong tổ chức "Giản" cơ hồ đứng xem choáng váng, hai nữ nhân xinh đẹp này là người sao? Nhưng nhìn Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên hai người nhuộm đầy máu tươi, vẫn không che đậy được dung nhan xinh đẹp, đáp án dĩ nhiên là khẳng định rồi. Mấy người cũng theo đó nâng Phó Lăng Giang đang hấp hối, đi theo sau Mộ Kiệt và Tiêu Nhược Thiên.
Mộ Thiên nhìn trên màn hình, hai người đồng dạng thương tích đầy mình, lại dìu nhau đi ra ngoài. Uống hết phần rượu đỏ trong ly, thuận tay ném lên cái màn hình, hình ảnh cũng theo đó mà biến mất. Không còn ánh sáng hắt ra từ màn hình, toàn bộ phòng liền trở nên u tối đến không thỉ nhìn thấy được 5 đầu ngón tay. "Xem ra, đã đến lúc chơi đùa với bọn ngươi. . ."
———–
Dạ Vi có nén đau đớn, từ trên giường ngồi dậy. Nhìn bên cạnh trống rỗng cùng một ít vết máu loang lổ trên ga giường. Dạ Vi bất đắc dĩ cười, trước kia người nọ chỉ là yêu cầu mình không chừng mực. Mà bây giờ, đã biến thành ngược đãi mình rồi sao? Là lúc nào bắt đầu? Thẩm Diệp Mân ưa thích bộ dạng mình đổ máu?
Ngày đó tại văn phòng, Dạ Vi chỉ cảm thấy mình đang phải chịu cực hình tàn nhẫn nhất thế gian. Thân thể bị một lần xe rách, máu theo đó không ngừng từ trong cơ thể chảy ra, mà hết thảy, lại là do người mình yêu nhất làm. Chịu đựng trọng thương từ tâm hồn đến cơ thể, Dạ Vi rốt cuộc cũng nằm liệt không dậy nổi, cho đến ngày hôm qua, thân thể mới có chút chuyển biến tốt.
Lại không nghĩ tớ, thân thể vừa chuyển biến tốt, Thẩm Diệp Mân lại một lần nữa tiếp tục dùng hành vi thô bạo hành hạ mình. Mặc dù không còn cảm thấy đau tê tâm liệt phế như lần trước, nhưng lại có thể đầy đủ để Dạ Vi khắc cốt ghi tâm. Có nén lại đau đớn, đi một vòng quanh biệt thự, ngạc nhiên không thấy được thân ảnh của Thẩm Diệp Mân.
Kỳ thật, đối với Thẩm Diệp Mân bỗng nhiên biến mất,