Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, mang theo một hồi gợn sóng. Một nữ nhân ngồi quay mặt về phía mặt hồ, bàn tay trắng noãn cầm theo một cây bút, tại trên bàn vẽ vẽ cái gì đó. Không giống như những người Châu Âu đang đứng quanh kia, nữ nhân này rõ ràng mà một người Châu Á. Tóc đen dài tán lạc trên lưng, bờ vai mảnh mai không ngừng chuyển động. Cho dù không cách nào thấy được mặt của nàng, nhưng ai cũng có thể tự nghĩ đây là một nữ nhân không hề tầm thường.
Thời gian trôi qua, rất nhiều người bị hấp dẫn bởi vị nữ nhân Châu Á này. Một đám đông nhao nhao từ đằng xa đứng xem, nhưng không ai một bước dám đến quấy rầy nàng. Nữ nhân này quanh thân tản ra mị lực mê người, nhưng cũng lộ ra một cỗ hàn khí. Giống như hoa sen, chỉ có thể ở xa xem, không thể khinh nhờn. Có thể ngưỡng mộ, không thể tiếp cận.
Nữ nhân vẫn im lặng vẽ, mà người qua đường cũng chỉ đứng ở đằng xa thưởng thức vị mỹ nữ này. Một màn mỹ hảo thế này, lại bỗng nhiên bị một nữ nhân vừa xuất hiện đánh vỡ. Tiêu Nhược Thiên từ xa đã thấy cái người đang thu hút người vây quanh kia, mình sao lại không biết nữ nhân của mình. Mặt đen lại, đi đến trước, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đem cái nữ nhân không nghe lời này ôm vào ngực.
"Không phải đã bảo chị ở nhà đợi? Như thế nào còn chạy loạn?" Mộ Kiệt từ lúc Tiêu Nhược Thiên ôm lấy mình liền ngửi được mùi hương trên người nàng, thoải mái đem người ỷ lại trên người người kia.
"Trong nhàn rất nhàm chán ah, cho nên đi ra ngoài một chút." Mộ Kiệt nhàn nhạt nói, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên ngày càng đen lại.
"Thương thế của chị mới tốt, đi loạn bên ngoài, vạn nhất vết thương tái phát thì làm sao? Vạn nhất đụng phải kẻ xấu thì phải làm sao? Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?" Tiêu Nhược Thiên như súng máy liên tiếp đặt ra vấn đề, hỏi làm Mộ Kiệt á khẩu không trả lời được. "Ách. . . cái này? Tôi bây giờ trở về."
Mộ Kiệt nói xong muốn đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi quá lâu, vừa đứng dậy thân người khẽ chao đảo, liền được Tiêu Nhược Thiên đỡ lấy. Mộ Kiệt bất đắc dĩ cười cười, quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Thiên trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc. "Ngồi lâu quá, chân có chút tê." Mộ Kiệt vội vàng giải thích, sợ người này lại đem mình đến bệnh viện.
Trải qua sự kiện Mộ Thiên về sau, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt hai người phải nằm trong bệnh viện trọn vẹn nửa năm mới được ra viện. Xương cốt thân thể Tiêu Nhược Thiên đa phần đều gãy, mà Mộ Kiệt so với Tiêu Nhược Thiên còn nghiêm trọng hơn. Nội tạng bị hao tổn, thân thể nhiều chỗ gãy xương, mất máu quá nhiều. Hai người may mắn vì đã được sơ cứu kịp lúc, nếu không lúc đến bệnh viện, cũng đã bị mất mạng.
Tại lúc Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nằm viện, Thẩm Diệp Mân thông qua thế lực cùng bối cảnh của nàng, đã thành công trong việc đem tất cả mọi tội của Mộ Kiệt giá họa cho Mộ Thiên. Mà kỳ thật nói giá họa cũng không đúng, chỉ là đem nó trả về cho chính chủ nhân của nó, dù sao mọi chuyện này đều là do Mộ Thiên khởi xướng. Mà Thẩm Diệp Mân cũng đã thừa nhận mình là người chống lưng cho Mộ Thiên, cũng là nàng xếp đặt để Mộ Kiệt bị bỏ tù.
"Có lẽ, chuyện giữa tôi và chị đã xong. Từ nay về sau, Tiêu Nhược Thiên tôi cùng Thẩm Diệp Mân chị đều là người xa lạ. Nếu như về sau, chị còn dám làm tổn thương người nhà của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha chị." Tất cả mọi người đều bình an cho nên Tiêu Nhược Thiên cũng không có phản ứng quá khích, có lẽ, trải qua chuyện này, Tiêu Nhược Thiên đã xóa bỏ được cái ngây thơ trên người mình, hóa kén thành bướm, biến thành một Tiêu Nhược Thiên mới, một người thành thục, lý trí, có thể để cho người khác dựa vào.
Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt sau khi ra viện, thân thể Mộ Kiệt vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Dù sao thân thể cũng chịu quá nhiều tổn thương, cần phải điều trị hảo hảo. Ở Trung Quốc dĩ nhiên không có kỹ thuật tiên tiến như vậy, cho nên vì điều trị thương tích cho Mộ Kiệt, cũng vì tuân thủ ước định của hai người lúc trước, các nàng cùng Phó Lăng Giang đã qua điều trị trở về bình thường cùng nhau di dân qua Canada.
Cái ngày rời đi, đó là một thời tiết quang đãng ở thành phố A. Hoa tỷ cùng Diệp Nhiễm, còn có mấy người của "Giản" nhao nhao đến đưa tiễn bọn nàng. Mộ Kiệt cùng Diệp Nhiễm ôm lấy nhau, cho dù hai người không phải là người yêu, nhưng ràng buộc giữa hai nàng cũng không thua kém. Cái loại tình cảm này, gọi là tình thân. Hai người giống nhau lúc nhỏ đều không có cha mẹ, nương tựa nhau mà lớn, tuy không phải tỷ muội, nhưng còn hơn tỷ muội.
"Trờ về nào, mẹ của em đã bắt đầu nấu cơm rồi." Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt nhẹ giọng nói, đương nhiên giúp Mộ Kiệt đem bàn vẽ cất vào, sau đó vác nó lên lưng mình. Cuối cùng lại đương nhiên nói: "Về sau muốn vẽ tranh thì hãy tìm em đi cùng chị, bàn vẽ nặng như vậy, bảo em vác." Mộ Kiệt ghét bỏ nhìn bóng lưng Tiêu Nhược Thiên, nàng thầm nghĩ, đến bàn vẽ cũng phản bội mình. . .
Hai người về đến nhà, liền thấy được Phó Lăng Giang đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp. Có lẽ, trải qua một hồi sinh tử, có lẽ không còn gì quan trọng hơn một cuộc sống vui vẻ. Phó Lăng Giang vui vẻ tiếp nhận Mộ Kiệt, ba nữ nhân tại Canada mua một ngôi nhà, cứ như vậy hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh cùng nhau.
Ai nói nữ nhân không có nam nhân không thể sống? Ai nói nữ nhân không có nam nhân thì không thể được? Ba nữ nhân, cuộc sống càng thêm nhiều màu sắc. Phó Lăng Giang là ai? Chính là bác sĩ trưởng khoa ngoại, tiền lương hằng năm, rồi tiền thưởng, nhất định không ít. Còn Mộ Kiệt? Tự nhiên không cần nói, chỉ một bức họa, chính là đã hơn ngàn vạn, đây chính là một phú bà trong truyền thuyết, quý bà kim cương.
Cùng hai vị này so, Tiêu Nhược Thiên tựa hồ yếu thế rất nhiều. Không có tiền, không có quyền, cũng không có thể lực của một cảnh sát quèn, thoáng một phát thành người bèo nhèo nhất trong ba người. Phó Lăng Giang thấy hai người nắm tay trở về, lấy khăn lau tay, cầm một ly nước ấm hướng hai người đi tới, cười một cái sáng lạn.
Tiêu Nhược Thiên cũng hồi lại bằng một nụ cười vũ mị. Đang tính đưa tay đón lấy ly nước, liền thấy Phó Lăng Giang đem mình gạt ra một bên. Dịu dàng cười đưa ly nước cho Mộ Kiệt, Mộ Kiệt gãi gãi đầu, ngơ ngác tiếp nhận ly nước của Phó Lăng Giang, không nói thêm gì. Hiển nhiên đối với Mộ Kiệt thất lễ, Phó Lăng Giang đã tập thành thói quen.
Nếu là lúc trước, Phó Lăng Giang nhất định sẽ cảm thấy nữ nhân này không có giáo dưỡng, lại cuồng vọng tự đại. Nhưng trải qua thời gian sống chung, Phó Lăng Giang cũng dần dần hiểu con người của Mộ Kiệt. Nàng không phải là không biết tôn kính trưởng bối, cũng không phải là cuồng vọng tự đại. Chỉ là đứa bé này không hiểu được cùng người ở chung, không hiểu được thế nào tiếp nhận hảo ý của người khác. Sau khi biết được những điểm ấy, Phó Lăng Giang càng ngày càng ưa thích đứa con dâu Mộ Kiệt này.
Phó Lăng Giang nói đợi 2 tiếng nữa là sẽ có cơm ăn, kêu hai người lên lầu nghỉ ngơi, Tiêu Nhược Thiên liền kéo Mộ Kiệt đến hoa viên đằng sau. Lúc ấy sở dĩ chọn mua ngôi nhà này, cũng bởi vì Tiêu Nhược Thiên cái người theo chủ nghĩ duy mỹ đến không có thuốc chữa thích cái hoa viên đằng sau này, cho nên mới mua.
Tiêu Nhược Thiên ngồi trên chiếc ghế dài trong hoa viên, để cho Mộ Kiệt ngồi trên đùi mình, hia tay ôm lấy eo nàng. Mộ Kiệt cũng tư nhiên làm ổ trong ngực Tiêu Nhược Thiên, ổ tại đó làm cho nàng có một cảm giác an toàn quy túc. Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng nút lấy đôi môi Mộ Kiệt, cảm nhận được khí tức ngọt ngào của người đang ngồi trong lòng. "Kiệt. . . chị thật tốt, em thực không thể nghĩ người tốt như vậy lại thuộc Tiêu Nhược Thiên em."
Có đôi khi, cùng người yêu chỉ thân mật ôm nhau, so ra còn tốt hơn tất cả loại xuân dược trên thế giới. Tiêu Nhược Thiên không ngừng dùng lưỡi liếm láp lấy chất dịch mật trong miệng Mộ Kiệt, sau đó xem như trân bảo nuốt vào. Cảm giác được dịch mật của Mộ Kiệt cùng mình tương giao, Tiêu Nhược Thiên chỉ cảm thấy một đoàn hỏa nóng từ bụng dưới dâng lên.
Bàn tay ấm áp lặng lẹ lần mò vào bên trong nội y Mộ Kiệt, cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm giống mình. "Kiệt, em muốn chị, ngay ở chỗ này. .. " Mộ Kiệt nghe được âm thành khàn khàn củ Tiêu Nhược Thiên, biết rõ nàng đã động tình. Thế nhưng dù sao đây cũng không phải là trong phòng, nếu như mẫu thân Tiêu Nhược Thiên đi đến, phải làm sao?
Ngay lúc Mộ Kiệt do dự, Tiêu Nhược Thiên đã cởi ra chiếc áo sơ mi trên người nàng. Cái áo ngực màu lam nhạt cùng hai khỏa trắng nõn hiện ra trước mắt, thân thể so với suy nghĩ còn nhanh hơn, đưa miệng nhẹ nhàng ngậm lấy một trong hai khỏa. Tuy là cách một lớp nội y, nhung cũng có thể cảm nhận được đồi núi đã ngạo nghễ đứng thẳng dậy.
"A. .. " Ngực bị ngậm lấy, đột nhiên mọt loại khoái cảm tràn ra làm cho đại não Mộ Kiệt trống rỗng, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Nhược Thiên, phòng ngừng thân thể dần mất sức của mình té xuống. Tựa hồ cảm giác được sự đồng ý ngầm của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên lớn mật đem áo sơ mi của Mộ Kiệt cởi ra, trải trên ghế, sau đó nhẹ nhàng đặt Mộ Kiệt xuống.
Hỏa dục đã sớm thiêu đốt Tiêu Nhược Thiên, lúc này cũng không có cố nhiều như vậy. Chỉ muốn, muốn vuốt ve nàng, muốn hảo hảo yêu nàng. Thậm chí cũng không muốn lẫn phí thời gian để cởi bỏ áo ngực, trực tiếp đem áo đẩy lên, hai bé thỏ ngọc trắng nõn lập tức nhảy ra ngoài.
Tiêu Nhược Thiên cúi xuống hôn lên bé thỏ bên trái, hai tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình. Mộ Kiệt mở hai mắt nhìn xem động tác của Tiêu Nhược Thiên, người này, lúc nào cũng vội vã cởi, chẳng lẽ có sở thích nude ? Thẳng đến khi mình không còn một mảnh vải che thân, Tiêu Nhược Thiên mới thỏa mãn áp Mộ Kiệt.
"Thiệt là ngại, để chị phải đợi lâu." Cảm nhận được nhiệt khí lúc nói chuyện của Tiêu Nhược Thiên phun bên tai, Mộ Kiệt run rẩy uốn éo thân thể. Tiêu Nhược Thiên cười dùng đầu lưỡi liếm lên cái tai của Mộ Kiệt, hai tay không ngừng xoa lấy hai bé thỏ ngọc.
"Ừ. . . Ah. . ." Mộ Kiệt thoải mái kêu ra tiếng, nhìn xem ngực mình bị Tiêu Nhược Thiên văn vê thành các loại hình dạng, một loại khoái cảm bị chà đạp lan tỏa toàn thân. Chỉ một lúc, làm cho hạ thể Mộ Kiệt dị thường ướt át. Hiện tại trình độ này không cách nào thỏa mãn được Tiêu Nhược Thiên, quần ngoài cùng quần lót liền cỡi cùng lúc, thứ che đậy duy nhất cũng đã thoát ra.
Hai người tương đối thẳng thắng, Tiêu Nhược Thiên nhìn người đang nằm trên ghế, một Mộ Kiệt không mảnh vải che thân. Cảm thấy thân thể ngày càng nóng, bụng dưới dịch mật tuôn ra ngày càng nhiều. Tiêu Nhược Thiên đột nhiên cảm thấy mình có chút dâm đãng, vì cái gì của mình chảy nhiều như vậy? Chẳng lẽ mình lại nhạy cảm như vậy?