Hai người đi về khách sạn thu dọn đồ đạc, đồ của Tiêu Nhược Thiên không nhiều lắm, thật ra thì chỉ có mấy bộ y phục mà thôi. Mộ Kiệt cũng chỉ một chút dụng cụ vẽ và một ít đồ dùng thường ngày. Tiêu Nhược Thiên vào phòng vẽ của Mộ Kiệt cầm lấy mấy bức tranh, cầm lấy bàn vẽ liền thấy một bức vẽ từ trong bàn vẽ rơi xuống, Tiêu Nhược Thiên xoay người nhặt lên. Là một bức tranh chân dung, mà người này, Tiêu Nhược Thiên hóa thành tro cũng nhận ra. Lông mi cong dài, bờ môi hơi mỏng, một mái tóc xoăn nhẹ. Tri âm khó cầu, Ba Nhan sau khi Tử Kỳ chết cũng không đàn nữa, dùng tế tri âm(*).
Mà Tiêu Nhược Thiên, khi thấy được bức vẽ này, chỉ nhìn một cái, trọng điểm bức tranh này không phải là khuôn mặt, mà chính là đôi mắt kia. Tiêu Nhược Thiên nhìn ánh mắt của mình trong bức vẽ, nàng không tin là mình có ánh mắt ôn nhu đến thế, nếu có chắc cũng chỉ trong khoảnh khắc, vậy mà cái khoảnh khắc này, lại bị Mộ Kiệt lưu lại biến thành vĩnh cửu khó quên.
Mà mình sao lại xuất hiện trong tranh Mộ Kiệt? Mộ Kiệt là vẽ bức tranh này khi nào? Mà mình khi nào lại lộ ra ánh mắt này? Những câu hỏi liên tục ập đến trong đầu Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên trên khóe miệng cười toe toét, trong nội tâm ti tí điềm mật chiếm cứ. Mộ Kiệt vẽ mình, cái kia nghĩa là, nàng không phải đã sớm chú ý đến mình sao? Giờ này khắc này, cái biểu lộ của nữ nhân đang yêu Tiêu Nhược Thiên kia hoàn toàn bộc lộ, nghĩ tới cái người vẽ mình kia cười khúc khích. Thậm chí Mộ Kiệt xuất hiện sau lưng nàng nàng cũng không biết.
"Em đang làm cái gì thế?" Mộ Kiệt trong phòng khách chờ Tiêu Nhược Thiên, kết quả đợi gần 10p vẫn chưa đi ra. Đi vào, liền thấy nàng trên tay cầm một trang giấy cười ngây ngô.
"A? Không có gì, không có gì." Tiêu Nhược Thiên không nghĩ tới Mộ Kiệt sẽ xuất hiện phía sau mình, bối rối đem bức vẽ đặt vào trong bản vẽ. Dắt tay Mộ Kiệt ra ngoài. Mộ Kiệt vốn muốn tự mình cầm bàn vẽ, lại bị Tiêu Nhược Thiên đoạt đi, vì cái lý do là người quá gầy, bàn vẽ thì nặng, ngươi vác không nổi. Mộ Kiệt lắc đầu một cái, nghĩ thầm, một họa sĩ mà đến bàn vẽ còn vác không nổi, nàng kia tưởng mình là tên họa sĩ vô tích sự ư?
Hoa tỷ nhìn hai người xuống lầu, Tiêu Nhược Thiên giúp Mộ Kiệt cầm bàn vẽ, còn với một bồ dạng điềm mật, trong lòng mặc niệm giùm Tiêu Nhược Thiên, cái này Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt ăn chắc rồi. Nhưng cũng hết sức tò mò Mộ Kiệt đến cùng có gì đặc biệt, rõ ràng để cho cái tên cảnh sát trăng hoa này cam tâm thu tay lại, quỳ gối cam tâm tình nguyện làm tròn 24 cái hiếu đạo của bạn gái. Đợi các nàng lên xe, Hoa tỷ hỏi Mộ Kiệt:
"Mộ tiểu thư chỉ ít đồ như thế này thôi sao? Tôi nghe được Mộ tiểu thư là từ Mỹ trở về a? Ở lại đây một thời gian, triển lãm tranh xong sẽ trở về Mỹ sao?"
Câu hỏi vừa ra, làm Tiêu Nhược Thiên bất ngờ, nàng tựa hồ cho đến bây giờ vẫn không nghĩ đến cái vấn đề này, đúng vậy, Mộ Kiệt cũng không có ý định ở lại Trung Quốc, nàng triển lãm tranh xong, thật sự sẽ trở về Mỹ, vậy còn mình thì sao? Cùng nàng trở về Mỹ? Hay là ở lại Trung Quốc? Dù sao ở đây cũng có ba mẹ, bạn bè, sự nghiệp, mà nước Mỹ kia, thủy chung không hợp với mình. Huống chi mình cũng không thể yêu cầu Mộ Kiệt lưu lại, bỏ lại tiền đồ của chính mình. Tiêu Nhược Thiên cho tới bây giờ cũng không tin tình yêu phương xa, thử hỏi không thể hằng ngày thấy được mặt người mình yêu, chỉ có thể nghe được tiếng, thì còn cái động lực nào đây? Kết quả tất nhiên chỉ là chia tay, nếu như Mộ Kiệt phải trở về Mỹ, thì cái ngày đó chính là ngày hai người phải rời xa.
Tiêu Nhược Thiên không muốn nghĩ đến chuyện không vui, hôm nay là ngày đầu tiên hai nàng ở chung, nàng không muốn cãi nhau không vui, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói. Hoa tỷ cũng tiếp tục lái xe, không hỏi thêm gì nữa, xe bỗng chốc yên tĩnh, Mộ Kiệt nói phá vỡ bầu không khí im lặng:
"Tôi lần này trở về Trung Quốc, nếu như triển lãm thành công, sẽ tiếp tục ở lại Trung Quốc." Tiêu Nhược Thiên vừa nghe được câu nói của Mộ Kiệt, trong nội tâm mừng rỡ nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là mặt hướng ra cửa sổ khóe môi nhếch lên cười. Hoa tỷ không nói gì, tiếp tục lái xe. Trong xe bốn người, ngoại trừ Dạ Vi ra, những người khác biểu lộ rất an nhàn, không ai phát hiện Dạ Vi đã nắm chặt tay lại.
Đến lúc 4 người đến được nhà của Tiêu Nhược Thiên, cũng đã hơn 7h30 tối, ai nấy đều đã đói chết, quyết định ra ngoài ăn. Tất nhiên là Tiêu Nhược Thiên mời khách, Hoa tỷ đề nghị đi ăn thịt nướng, Tiêu Nhược Thiên nhất quyết cự tuyệt. Từ sau cái ngày nếm qua bữa tiệc thịt do Mộ Kiệt ban cho, nàng đã ngấy thịt lắm rồi. Vì vậy quyết định đi ăn món Nhật, tiệm cơm này hoàn cảnh không tệ, kiến trúc cổ, bên trong chia thành từng phòng một, bốn người chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Ai nấy cũng đói như sói, chọn một bàn lớn đồ ăn, đồ ăn Nhật làm tương đối nhanh, chỉ trong chốc đã đầy một bàn. Ngoại trừ Mộ Kiệt ra, ba người còn lại ăn như hổ đói, miệng đầy đồ ăn, những người được cho là mỹ nhân này, thật giống ăn mày mấy ngày không được cho ăn. Mộ Kiệt thì chỉ gắp lấy một miếng cá sốn ăn, nàng vốn bình thường ăn ít, với lại đồ ăn Nhật cũng không quen ăn. Liền ngồi đó xem ba người kia chiến đấu trong nước sôi lửa bỏng, những món ăn nhiều như thiếu phụ đẫy đà, bị ba nàng một thoáng ăn sạch, biến thành một đống xương khô. Ba người ăn một nửa, liền thấy một cỗ sát khí nhìn mình chằm chằm, nhao nhao ngẩng đầu liếc về phía Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt đang uống trà, thấy 3 người ngẩng đầu, một miệng trà không nuốt xuống được, sặc đến mặt đỏ tới mang tai. Mọi chuyện thật ra là như vầy, Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một miếng cá nướng, cái thân cá nướng, đã bị Tiêu Nhược Thiên nuốt vào trong miệng, chỉ còn lại cái đuôi, theo cái ngẩng đầu của Tiêu Nhược Thiên, cao thấp đong đưa. Hoa tỷ thì đang ăn pate, dính đầy cằm. Còn Dạ Vi, thì bị cơm bên trong sushi dính đầy mặt mũi, cực kỳ giống 101 con chó đốm. Nàng thì lại giống Liễu Hạ Huệ(**) hơn, mỹ nữ ngồi hoài mà bất loạn. Nàng còn có thể hơn cả Đường Tăng, rơi vào trong tay yêu quái nhưng vẫn thản nhiên với sự sống chết, mặt không đổi sắc. Nhưng là giờ khắc này, Mộ Kiệt thật sự là bị trò hề của 3 người kia công kích. Mặc kệ Mộ đại họa sĩ nàng lãnh khốc như thế nào, thấy cảnh tượng này, không đem một miệng nước trà phun ra ngoài, đã là tu dưỡng rất cao rồi.
Ba người đều biết tướng ăn của mình không đẹp, tranh thủ thời gian nuốt cá xuống, lau lau miệng, lau lau mặt, mặt ba người đều đỏ lên, lập tức bày ra món mới – – chính là cà chua sống. Đang lúc 3 người đang cực kỳ xấu hổ, thì phòng bên cạnh truyền đến âm thanh mềm mại của nữ nhân. Cẩn thận nghe lại, lại có tiếng thở dốc hòa chung, bốn ngươi tự nhiên biết là có chuyện gì xảy ra. Biết là chuyện gì, nhưng cũng không bị âm thanh đó quấy rầy, Mộ Kiệt vẫn bình thản uống trà, còn ba người kia vẫn tiếp tục sự nghiệp tiêu diệt đồ ăn. Kết quả âm thanh bên kia ngược lại càng lúc càng lớn, còn có thêm một âm thanh mới gia nhập, nhưng cũng là nữ nhân, hai âm thanh của nữ nhân vang lên ngày càng không kiêng nể gì cả. Âm thanh này