Vừa chạy không xa, Tiêu Nhược Thiên liền bị té ngã trên mặt đất, nàng cảm giác sức lực của mình ngày càng giảm, vết thương ở phần bụng mỗi khi cử động, đau như xé.
"Ah..." Tiêu Nhược Thiên không còn gắng gượng nỗi nữa, té trên mặt đất. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên về phía bên đường, đây là trong ngỏ hẻm, căn bản không có xe đi qua, hai người nhất định phải tìm đến đường cái mới có thể kiếm được xe. Mộ Kiệt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, trên môi đã không còn tý sắc huyết nào, ở phần bụng thì máu đã nhuộm đỏ toàn bộ quần áo.
"Em cố lên một chút, tôi đã gọi 110 rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới."
Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, từng hơi từng hơi thở phì phò.
"Đừng...lo lắng...em...không có việc gì... Em chỉ là hơi mệt... hơi mệt thôi..."
Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mí mặt mình như đeo chì, nàng muốn mở mắt nhìn Mộ Kiệt, muốn vươn tay ra ôm lấy Mộ Kiệt, nhưng hoàn toàn không còn chút khí lực nào.
"Tiêu Nhược Thiên! Em dậy cho tôi, em không thể ngủ! Em phải tỉnh!".
Mộ Kiệt dùng tay vỗ vỗ mặt Tiêu Nhược Thiên, không chút phát hiện, tiếng nói của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở.
"Kiệt... Chị lại quên.... đừng... đừng như vậy.... Như vậy bảo em.... "
Mộ Kiệt đem Tiêu Nhược Thiên gắt gao ôm trong ngực:
"Tôi biết, tôi biết, Nhược Thiên, em phải cố gắng được không? Tôi van em, đừng rời bỏ tôi, tôi van em đừng rời bỏ tôi!"
Cảm thấy được những giọt nước nóng ấm rơi trên mặt, Tiêu Nhược Thiên cố gắng mở mắt, thấy những giọt nước mắt óng ánh từ trên mắt Mộ Kiệt chảy xuống cằm.
"Đừng khóc...em muốn... muốn nhìn chị cười... Chị... cười lên... thật sự... thật sự nhìn rất đẹp."
Nhấc tay lên, dùng bàn tay thấm đầy máu lau nước mắt trên mặt Mộ Kiệt, lại làm cho mặt Mộ Kiệt trở nên bết bát hơn, ánh mắt Tiêu Nhược Thiên ảm đạm xuống, chậm rãi thả tay xuống. Mộ Kiệt nắm chặt tay Tiêu Nhược Thiên lại không cho tay buông ra.
"Nhược Thiên, tôi hiện tại không cười, tôi không muốn cười với em bây giờ, tôi phải đợi em tốt hơn mới cười cho em xem, cho nên em không thể chết được. Sau khi em khỏe lại, tôi sẽ cùng em ra ngoài, tôi sẽ vẽ tranh cho em, nếu em muốn nhìn tôi cười, tôi sẽ mỗi ngày cười cho em xem!"
"Ha ha... Chị thật đúng là keo kiệt a, ngay trong thời điểm này cũng không chịu cho em xem, cái kia... vậy được rồi, em chờ chị...".
Tiêu Nhược Thiên gượng cười, máu không ngừng từ khóe miệng của nào trào ra, nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng, vòng qua eo Mộ Kiệt, đem mặt chôn trong bụng Mộ Kiệt.
"Khục khục khục... Mộ Kiệt... Em yêu chị... Em yêu chị... "
Tiêu Nhược Thiên không ngừng lặp lại 3 từ "Em yêu chị" kia, âm thanh ngày càng yếu. Nếu như, không phải gặp tôi, em sẽ không yêu mến tôi. Nếu như không phải bảo vệ tôi, em sẽ không bị thương. Nếu như có thể quay ngược thời gian lại, tôi thà rằng không gặp được em.
Em luôn kéo tôi từ trong bóng tối đi ra, không ngừng yêu thương tôi, mà tôi hết lần này đến lần khác làm em rơi vào hiểm cảnh. Tôi không nên tiếp nhận tình yêu của em, có lẽ ngay từ đầu tôi quyết cự tuyệt em, như vậy em sẽ không bị thương.
Tôi quên đi tôi căn bản không xứng nói yêu, lại càng không xứng đáng được em yêu. Em có lẽ bây giờ nên nhận được ánh mắt hâm mộ của nhiều người, em có lẽ giờ này đang nhảy múa vua chơi, em có lẽ giờ này nằm trong ngực nữ nhân âu yếm em. Chứ không phải như bây giờ, yêu tôi, chỉ làm em bị thương, tôi căn bản không phải là người nên yêu. Mộ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tiêu Nhược Thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên. Hãy để cho tôi nhìn em, đến chết cũng không quên.
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tiêu Nhược Thiên dần dần lạnh xuống, tay đang đặt ở tay nàng cũng rũ xuống.
"Cũng may, có thể nói được nhiều từ em yêu chị như vậy, có thể lắp đầy về sau. Mộ Kiệt... Em yêu chị.. Quên em..."
Khi âm thanh bỗng nhiên tiêu biến, thời gian, không khí như ngưng kết lại trong một giây này. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên bên khóe miệng vẫn còn cười, vì cái gì? Vì cái gì? Muốn... cười?
"Đừng! Đừng! Sao tất cả mọi người đều rời xa tôi? Máu! Tất cả đều là máu! Thật đáng sợ! Ba ba! Đừng! Đừng như vậy! Vì cái gì? Mẹ? Vì cái gì lại dùng súng chỉa vào người của mình?
"Ah —!" Mộ Kiệt nắm lấy tóc mình, hô hào điên cuồng. Máu từ trong mũi, miệng nàng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả cái áo sơmi. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay vì móng tay mà tràn máu. Mắt Mộ Kiệt trở nên đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt mang theo vết máu đỏ tươi, lộ ra quỷ dị mà yêu mị. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nàng bây giờ, giống như một con mãnh thú bị thương.
"Ôi!!!, Chúng ta tới chậm rồi, đã xong một tên, như thế nào lại dễ dàng chết như vậy, tôi còn chưa chơi chán! Uy, Hồng Mị, còn một tên, tôi tiếp.
"... A..." Âm thanh chói tai từ Mộ Kiệt vang lên, là nữ nhân kia, là nàng...?
Ba người chạy tới, liền chứng kiến Tiêu Nhược Thiên nằm trên mặt đất, cùng với Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất. Giờ khắc này, khuôn mặt Mộ Kiệt hoàn toàn bị tóc dài phủ xuống, các nàng không thể nhìn rõ được ánh mắt của Mộ Kiệt.
Hồng Mị che miệng Tử Kỳ lại, ngăn cản nàng nói tiếp. Không phải là do Hồng Mị đồng cảm, đối với bọn họ, một người chết đi, cũng giống như một con kiến chết đi hoàn toàn không đáng kể gì. Hiện tại Hồng Mị cảm thấy, cái người đang quỳ trước mắt này toàn thân tỏa ra khí tức rất nguy hiểm.
"Hồng Mị chị làm gì thế? Tôi còn chưa nói xong, chị làm gì mà che miệng của tôi? Để cho tôi đem những thứ rác rưởi này thu thập hết a, tôi xem hai nàng chính là một đôi, nếu chỉ chết một người thì lại nói tôi phá hỏng đôi uyên ương." Tử Kỳ nói xong, liền hướng Mộ Kiệt đi đến, lại bị Hắc Khôi ngăn cản.
"Này? Em lại làm gì vậy? Em vừa rồi lại bị bại bởi tay nàng, giờ còn muốn thua thêm một lần nữa?"
Hắc Khôi không để ý tới lời nói trào phúng của Tử Kỳ, ánh mắt dừng trên người Mộ Kiệt.
"Nàng rất kỳ quái, cẩn thận một chút."
"Cẩn thận cái gì? Nàng sao?