Mộ Kiệt gọi điện thoại cho trợ lý, để giúp nàng tra ra bệnh viện của Tiêu Nhược Thiên. Một Mộ Kiệt đã mất tích hai tháng đột nhiên gọi điện thoại tới, trợ lý cũng không cảm thấy kinh ngạc. Trợ lý này là do Diệp Nhiễm tuyển cho Mộ Kiệt, nên dĩ nhiên cũng biết được được thân phận của Mộ Kiệt, làm việc rất hiệu xuất, lập tức tra ra bệnh viện nơi Tiêu Nhược Thiên đang nằm. Mộ Kiệt liền cúp điện thoại rồi lập tức tiến đến bệnh viện. Đều nói, chờ đợi làm cuộc đời thêm già đi. Trước kia chờ đến thời điểm báo thù, một ngày, một tháng, thậm chí một năm, Mộ Kiệt cũng cảm thấy không thành vấn đề, nhưng giờ này khắc này, có lẽ chỉ 0,01s, Mộ Kiệt đều không muốn chờ đợi thêm nữa. Nàng muốn lập tức gặp Tiêu Nhược Thiên, nàng muốn lập tức xuất hiện trước mặt người đó. Không cần gì hơn, chỉ cần ôm nàng, hung hăng ôm nữ nhân kia.
Tiêu Nhược Thiên xếp đồ vào trong túi xách, cởi bỏ y phục bệnh nhân, mặc lại y phục của mình. Thu thập hành lý đâu vào đấy xong. Phó Lăng Giang nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tiêu Nhược Thiên, nội tâm khó chịu nói không nên lời. Nguyên nhân? Không cần nghĩ cũng biết, đều là vì nữ nhân tên gọi Mộ Kiệt kia. Mặc dù Phó Lăng Giang chỉ thấy Mộ Kiệt một lần, nhưng trong lòng lưu lại ấn tượng sâu đậm. Phó Lăng Giang từ trong nội tâm cảm thấy nữ nhân Mộ Kiệt kia, tuy là rất xinh đẹp, nhưng bản chất bên trong lại là một người rất lạnh lùng, một chút cũng không xứng với con gái của mình. Bất kể là hành vi hay tính cách, hai người đều hoàn toàn trái ngược nhau. Mẫu người con gái mình thích, Phó Lăng Giang vẫn luôn biết rõ, hiển nhiên Mộ Kiệt không phải là mẫu người Tiêu Nhược Thiên thích. Điều này càng làm cho Phó Lăng Giang nghĩ mãi vẫn không thông, con gái mình, rất xinh đẹp, phẩm chất cũng không tệ, thích ai không thích, lại đi thích loại nữ nhân như vậy. Hơn nữa nữ nhân này giống như là hoàn toàn không quan tâm để ý gì với con gái mình, thử hỏi là một người mẹ, chứng kiến con của mình bị người khác biến thành giẻ lau, không thèm để ý tới, trong lòng sao mà cao hứng được đây? Phó Lăng Giang muốn mở miệng, nhưng rồi không biết nên nói cái gì, đành phải giấu lại trong lòng.
Tiêu Nhược Thiên thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của mẹ mình, đã sớm đoán biết được nàng muốn nói cái gì. Nhưng là, hiện tại Tiêu Nhược Thiên không cách nào chấp nhận được người khác nói Mộ Kiệt không tốt. Có lẽ sẽ có chút bất hiếu a, bất quá Tiêu Nhược Thiên cũng là không muốn chính miệng mẹ mình nói gì không tốt về Mộ Kiệt, chán ghét thì mặc chán ghét, dù sao mẹ cũng biết chuyện Mộ Kiệt mất tích. "Mẹ, thu thập xong, chúng ta đi thôi! Cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện con ngửi đủ rồi!" Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng cười, nàng không muốn mẹ mình nhìn ra thêm chuyện gì nữa. Bởi vì Tiêu Nhược Thiên thật sự không muốn nghe, mỗi lần mẹ của mình nói đến Mộ Kiệt, như là hung hăng đâm vào chỗ đau của mình. Mộ Kiệt... Mộ Kiệt... Lại một lần nữa nhớ đến. Đã hơn hai tháng, Hoa tỷ vẫn chưa điều tra được chút manh mối gì, cảnh sát vẫn giữ nguyên lập trường không can thiệp vào việc này, Tiêu Nhược Thiên biết rõ năng lực của mình, đi tìm Mộ Kiệt, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Ngày đó, Hoa tỷ khuyên nhủ Tiêu Nhược Thiên buông bỏ. Tiêu Nhược Thiên lại đem tay Hoa tỷ đặt lên ngực mình, rồi nói: "Hoa tỷ, tôi cũng muốn buông bỏ, nhưng là tại đây nó không chịu đáp ứng, nàng nói cho biết, nàng cần Mộ Kiệt, nếu không có Mộ Kiệt, nàng sẽ chết." Hoa tỷ nghe những lời Tiêu Nhược Thiên nói xong mà ngây ngẩn cả người.
"Chẳng lẽ nếu nàng đã chết, em cũng muốn đi theo nàng sao? Em có hiểu không? Đã hai tháng vẫn không tìm được người, em hẳn biết rõ hàm nghĩa của nó? Mặt khác, em nói những tên sát thủ kia, em biết họ là người nào sao?" Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy hốc mắt Hoa tỷ có chút đỏ lên, trong nội tâm cũng có chút khó chịu. Chính là từ khi biết Hoa tỷ, mình đã gây cho nàng biết bao nhiêu phiền toái, lần này lại nợ Hoa tỷ thêm một lần, Mộ Kiệt, chờ ngươi trở về, hai chúng ta phải thật hảo hảo cảm ơn Hoa tỷ.
"Em không biết sao? Vậy để tôi cho em biết, bọn hắn chính là 5 người lợi hại nhất trong "Giản", 5 người kia, quả thật không khác gì những cổ máy giết người, bọn hắn chưa bao giờ đem mạng người đặt vào mắt, giết người với bọn họ mà nói, giống như chỉ là một trò chơi đơn giản. Ngày đó em chạm mặt 3 người, em có thể còn sống trở về, đã là kỳ tích, em nghĩ kỳ tích sẽ lần nữa lặp lại sao?"
Tiêu Nhược Thiên nghe được "Giản", tâm thoáng đập nhanh một phát. Đến Tiêu Nhược Thiên, cũng đã từng nghe qua cái tên "Giản" này, là cảnh sát, hắc đạo, thậm chí đến cả chính phủ cũng không thể quản được tổ chức sát thủ kia. Không ai biết rõ nội tình của "Giản", càng không biết lão đại của chính thức của "Giản" là ai. Chỉ biết là "Giản" trước kia là làm việc cho Mặc Long Bang tổ chức hắc đạo lớn nhất Trung Quốc, về sau Mặc Long Bang bị cảnh sát thánh phố A tiêu diệt, không còn thấy xuất hiện nữa. "Giản" cũng theo đó mà biến mất. Đa số mọi người đều cho rằng "Giản" đã giải tán, nhưng chỉ cần là người có chút địa vị đều biết, Giản thoát ly Mặc Long Bang, trở thành một tổ chức độc lập. Cảnh sát lẫn Chính phủ đều biết Giản trong bóng tối lấy giết người làm mua bán, người bọn hắn giết, lớn có lãnh đạo quốc gia, nhỏ có vô lại đầu đường. Chỉ cần có người đặt tiền, mặc kệ người đó khó giết đến bao nhiêu, bọn hắn đều có thể giải quyết hết, đó chính là "Giản". Mà chỗ đáng sợ nhất của "Giản", chính là bọn hắn luôn sinh hoạt bình thường trong xã hội, không chỉ ở trong tổ chức sát thủ, cũng không chỉ là những quái vật giết người. Bọn hắn vẫn sinh hoạt như người bình thường, mỗi ngày đi làm, công tác. Bọn hắn có thể là giáo viên, có thể là quản lý, có thể là ông chủ, có thể là minh tinh, thậm chí có thể là cảnh sát. Bọn hắn mỗi ngày đều sinh hoạt với mọi người chung quanh, một giây sau, mình có thể bị giết chết.
Nghĩ đến cuộc đối thoại ngày đó của bọn hắn, cùng với thân thủ hơn người, còn có lúc sắp đối mặt với cái chết, một thái độ bất cần, Mộ Kiệt lại bị rơi vào tay bọn hắn? Sẽ thế nào đây? Cái chữ kia... Tiêu Nhược Thiên thật sự không dám nghĩ đến, càng không muốn nghĩ đến. Nếu như cả đời này Mộ Kiệt không trở về, Tiêu Nhược Thiên rất có thể sẽ tiếp tục lừa gạt mình, tự nói với mình Mộ Kiệt còn sống, chỉ là sống ở một chỗ rất xa chỗ của mình, rồi một ngày nào đó nàng sẽ trở về. "Bọn