Ngồi trên máy bay trở về nước, tâm tình của mọi người, ai cũng có một ít áp lực. Về nước, sẽ phải đối diện với bao nhiêu sự tình, đã không thể trốn tránh, cũng không thể lùi bước. Cùng thời điểm đến bất đồng, lúc đến, là Tiêu Nhược Thiên tựa ở trên vai Mộ Kiệt, mà lúc này, Mộ Kiệt thì là tựa trong ngực Tiêu Nhược Thiên.
Tiêu Nhược Thiên ngửi mùi thơm trên tóc Mộ Kiệt, càng ngày càng say mê. "Mộ Kiệt, thật muốn cùng chị cứ như vậy sống chung một chỗ cả đời, đợi đến lúc em già rồi, chị vẫn là nằm ở trong ngực em, thật là tốt biết bao." Tiêu Nhược Thiên thì thào mà nói.
"Sẽ được, đợi đến lúc sự tình đều làm tốt về sau, chúng ta tự ly khai nơi này, tìm một nơi nào đó không ồn ào, hảo hảo sinh hoạt." Mộ Kiệt nói.
"Mộ Kiệt, em có thể giúp chị không?"
"Ân?"
"Em muốn giúp chị! Dù cho năng lực của em có hạn, nhưng là chỉ cần có thể giúp được chị, em nhất định sẽ hết sức, chị cho em giúp chị được không?" Mộ Kiệt nghe xong lời nói của Tiêu Nhược Thiên, thân thể cứng đờ. Nàng từ trong ngực Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên.
"Thiên Thiên, em biết rõ, tôi không muốn liên lụy tới em. Em có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không? Không nói là có thể sẽ gặp người biến dị lần trước, mà những sát thủ kia lúc nào cũng có thể xuất hiện, tôi làm sao có thể yên tâm cho em cũng gia nhập chuyện này?"
"Chẳng lẽ chị muốn lại để cho em lo lắng cho chị? Nhìn xem chị bị thương, nhìn xem chị cùng những quái vật kia chiến tranh, còn mình thì cái gì cũng không làm được sao? Em không phải người khác, em là bạn gái của chị, em là người cùng với chị vượt qua cả đời người! Nếu như cả chuyện đó cũng không thể cùng chị chia sẻ, thì em sẽ có ích gì?" Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, làm cho mọi người tò mò nhìn lại. Mộ Kiệt hiển nhiên là thật không ngờ Tiêu Nhược Thiên sẽ kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là bị chắn không ra được lời nào.
Mộ Kiệt vì trấn an cảm xúc của Tiêu Nhược Thiên, không thể thẳng thắng từ chối. "Thiên Thiên.. Em biết rõ tôi không phải có ý kia, tôi chỉ là, chỉ là không muốn làm cho em vì tôi mà phải giết người, phải làm chuyện mà em không muốn. Hai tay của tôi đã dính đầy máu tanh, tôi biết rõ cái loại cảm giác này rất khó chịu, rất thống khổ. Cho nên tôi không muốn làm cho em cũng phải chịu loại thống khổ này, tôi chỉ hi vọng em vĩnh viễn đều là Tiêu Nhược Thiên mà tôi lúc đầu nhận thức."
Lúc này, đến phiên Tiêu Nhược Thiên á khẩu không trả lời được, nàng không nghĩ tới Mộ Kiệt suy nghị tới chuyện này, kỳ thật, mình đã quyết định. Từ lúc biết rõ thân phận Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cũng đã quyết định. Mặc kệ con đường này là đúng hay sai, mình cũng sẽ cùng Mộ Kiệt đi tới cùng. Dù cho sẽ thương tổn rất nhiều người, cũng có khả năng sẽ mất tất cả, thất bại thảm hại, thậm chí sẽ mất luôn cả tính mạng, nhưng là chỉ cần có thể cùng người kia cùng một chỗ, chết thì có làm sao? Tiêu Nhược Thiên lúc này mới minh bạch, như câu nói của cổ nhân:
"Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."
Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên thần sắc ngây người, người này rốt cục minh bạch khổ tâm của mình? Đang lúc Mộ Kiệt nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa để cho tâm Mộ Kiệt treo lên.
Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng ôm chầm Mộ Kiệt, dùng nàng tay của mình nắm chặt cách tay hơi lạnh của Mộ Kiệt. "Mộ Kiệt, em đáp ứng chị, em sẽ không giết người, sẽ không giết bất cứ người vô tội nào. Nhưng là, cũng thỉnh chị đáp ứng em, hãy để cho em giúp chị, mặc kệ là chuyện gì, dù là chỉ là giúp chị làm một ít việc nhỏ không có ý nghĩa, em đều rất thỏa mãn."
"Thiên Thiên... Em..." Không đợi Mộ Kiệt nói xong, miệng của nàng cũng đã không thể phát ra được thanh âm nào rồi. Đây là cái gì tình huống? Mộ Kiệt sững sờ nhìn xem khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, còn có cảm giác trên môi, do đầu lưỡi của đối phương khiêu khích. Hoa tỷ, Diệp Nhiễm, Dạ Vi cũng giật mình khi thấy một màn này.
Từ lúc Tiêu Nhược Thiên nói lớn tiếng, ba người vẫn chú ý đến hai người này. Sợ hai người kia lại xảy ra chuyện, dẫn xuất phiền toái. Kết quả, liền chứng kiến được một màn hôn nồng nhiệt hoa lệ này, tuy nhiên bây giờ là trên máy bay, nhưng là cũng có người mà? Phải chú ý đừng làm ảnh hưởng tới người khác chứ? Cảnh sát! Cảnh sát! Mau tới tảo hoàng (càn quét tệ nạn)!
Hai người hôn đến khó bỏ khó phân, cuối cùng vẫn là bởi vì không chịu nổi âm thanh ồn ào xung quanh, nên mới ngừng lại. Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt ngẩng đầu xem nhìn đối phương, trong mắt bao hàm thâm tình. Không có chút nào thèm quan tâm đến những lời ồn ào xung quanh, cùng ánh mắt kinh ngạc, biểu lộ khó có thể tin. Tiêu Nhược Thiên không chút nào để ý nhún nhún vai, lại một lần nữa đem Mộ Kiệt ôm trong ngực. Quả nhiên, hai người kia cùng một chỗ cũng đừng có trông cậy vào các nàng biết thế nào xấu hổ cắm mặt vào đất. Một người thì không sợ người khác nhìn, một người thì không quan tâm đến sự hiện diện của người khác, xấu hổ ư, đã thành một từ xa xỉ.
"Mộ Kiệt.. Hãy để em giúp chị đi dò thám."
"Ân? Cái gì?" Mộ Kiệt bị câu nói đột ngột của Tiêu Nhược Thiên làm cho chút khó hiểu.
"Không phải chị nói, người giết hại nhạc mẫu của em là cảnh sát sao? Em giúp chị tìm ra hắn được không? Em là cảnh sát, dễ dàng tiếp cận được những hồ sơ kia, vừa vặn cũng có thể giúp chị nghe ngóng hướng đi. Làm như vậy, đã sẽ không giết người, cũng có thể giúp chị giải quyết một cái vấn đề lớn, vẹn toàn đôi bên không phải sao?"
Mộ Kiệt trong lòng tự nghĩ đến lời Tiêu Nhược Thiên, hoàn toàn chính xác, Tiêu Nhược Thiên đề nghị rất không tồi. Mộ Kiệt trước kia cũng đã mua chuộc một người nằm vùng ở trạm cảnh sát, kêu hắn hỗ trợ điều tra hồ sơ bản án của vụ Mặc Long Bang. Nhưng đã điều tra thật lâu, nhưng lại không thấy một chút manh mối gì, trực giác Mộ Kiệt mách bảo, một là tên cảnh sát kia bao che người kia, hai là hồ sơ của vụ án đã được chính phủ bảo mật.
Sự kiện kế tiếp, càng chứng minh suy đoán của Mộ Kiệt. Mộ Kiệt đã mua chuộc được gã cảnh sát trưởng hiện giờ của thành phố A, tên cục trưởng họ Trần nói cho nàng biết. Thời điểm sự kiện của Mộ Thành phát sinh, hắn chỉ là một tên cảnh sát quèn. Nhưng là hắn lại biết, chính phủ cố ý che giấu tất cả hồ sơ liên quan đến sự kiện kia, cùng tên của những người quan trọng trong sự kiện đó. Có lẽ so với để cho