Trên mặt giường lớn mềm mại, hai cỗ thân thể trắng noãn dây dưa cùng một chỗ, ngẫu nhiên truyền ra yêu kiều cùng tiếng thở dốc không thể che dấu. Thẩm Diệp Mân cười vui vẻ nhìn khuôn mặt ẩn hồng của Dạ Vị dưới thân, cánh tay vì bị dây thừng buộc chặt hiện ra nhàn nhạt vết máu. Hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt mê mang lộ ra một tia quật cường, một thân đỏ sậm ấn ký, mị hoặc nói không nên lời.
Ngón tay dài nhỏ của Thẩm Diệp Mân xoa nhẹ gương mặt Dạ Vi, cảm giác được người bên dưới run rẩy, Thẩm Diệp Mân trên mặt càng thêm vui vẻ: "Tiểu Vi của tôi thật là mẫn cảm, tôi chỉ mới dùng một chút dược mà đã không thể cầm giữ được rồi sao?" Nghe lời nói của Thẩm Diệp Mân, Dạ Vi dốc sức liều mạng tìm về một tia lý trí. Nhớ đến ly nước vừa rồi Thẩm Diệp Mân đưa cho mình, mình lại không chút do dự uống vào, sau đó liền cảm thấy toàn thân khô nóng, Dạ Vi liền biết Thẩm Diệp Mân ra tay.
"Chị... đến cùng muốn làm gì?". Dạ Vi thở phì phò từng ngụm, thân thể dần dần thoát khỏi sự khống chế của nàng, cảm giác hạ thân trống rỗng đang được mở rộng, dưới bụng dâng lên cổ khô nóng khiến nàng như muốn nổ tung. Không tự chủ nâng lên vòng eo mảnh khảnh, cố sức ma sát lấy Thẩm Diệp Mân.
Như là phát giác được Dạ Vi muốn làm gì, Thẩm Diệp Mân nhẹ nhàng thoát khỏi đụng chạm của Dạ Vi. Không chiếm được thỏa mãn Dạ Vi chỉ có thể mặc cho cảm giác trống rỗng một lần nữa xâm nhập lấy thân thể mình. Gian nan mở to mắt, nhìn người đang áp trên người mình, Dạ Vị lại một lần nữa hỏi: "Thẩm Diệp Mân... chị đến cùng muốn làm gì?".
Thẩm Diệp Mân cúi người xuống, cắn lấy cổ Dạ Vi, lưu lại một ấn ký đỏ tươi.
"Ah..." Dạ Vi lúc này không còn cảm thấy đau đớn, cảm giác tê dại lan truyền trên cổ đã làm nàng mất đi lý trí. "Ha ha.." Thẩm Diệp Mân nhìn phản ứng của Dạ Vi, mỉm cười rời giường.
Cảm giác được sức nặng trên người đột nhiên biến mất, Dạ Vi mở to mắt, nhìn gian phòng trống rỗng, nàng đâu rồi? Dạ Vi muốn xoay người xuống giường lại phát hiện thân thể hoàn toàn không có chút sức lực nào, mà tay của mình cũng bị cột vào đầu giường. Dạ Vi dùng sức kẹp chặt chân, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trong miệng một lần lại một lần lẩm bẩm: "Thẩm Diệp Mân... Thẩm Diệp Mân... Thẩm Diệp Mân...".
Một lát sau Dạ Vi thấy Thẩm Diệp Mân mỉm cười đi đến, mà trên tay nàng lại có thêm một cây roi da đầu dài nhỏ. Nhìn thấy cây roi kia, tâm Dạ Vi trở nên lạnh buốt. Thẩm Diệp Mân nhìn biểu lộ có chút ngu ngơ của nàng, nhìn xuống cảm xúc muốn yêu thương nàng. Thô lỗ đem chân Dạ Vi tách ra, nhìn nơi kia không ngừng tuôn ra, thấm ướt mộ mảng ra giường.
Thẩm Diệp Mân nâng cằm Dạ Vi lên: "Tiểu Vi của tôi đã không chịu được nữa rồi, để tôi giúp em có được không?". Thẩm Diệp Mân vừa dứt lời chỉ nghe: "BA~___" một tiếng, trên người Dạ Vi đã có thêm một vết roi rỉ máu. Thẩm Diệp Mân đắc ý nhìn Dạ Vi, thoáng kinh ngạc khi không nghe được tiếng la, ngược lại chứng kiến người kia đang gắt gao cắn chặt môi.
"BA~___!BA~!BA~___" Biệt thự vắng vẻ quanh quẩn vang dội lên âm thanh của roi da cùng với tiếng kêu ngẩu nhiên phát ra. Dạ Vi cảm thấy được roi của Thẩm Diệp Mân một thoáng lại một thoáng quất lên người mình, kỳ quái là, cảm giác thống khổ không quá nhiều, trái lại cảm giác mãnh liệt kia đến nhanh khiến nàng cơ hồ muốn thét lên: "Ah....... ". Lại thêm một lần nữa, Dạ Vi rốt cuộc không thể kìm lòng hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Diệp Mân dừng roi lại, lạnh lùng nhìn Dạ Vi nằm trên giường thân thể đã vết thương chồng chất. Ném roi, áp lên thân thể của người kia, dù cho quần áo trắng noãn dính máu cũng không hề để ý. Nhìn hai khỏa ngạo ngễ tròn trịa kia đứng thẳng, Thẫm Diệp Mân cúi đầu hôn lên một bên.
"Ân..." đối mặt với sự đụng chạm ôn nhu của Thẩm Diệp Mân, thân thể vốn cực độ mẫn cảm của Dạ Vi buông xuống phòng tuyến. Tay Thẩm Diệp Mân xẹt qua phần bụng, dò xét hoa viên đã hé nở chờ người đến hái kia. Vừa chạm tay vào, đã là một mảng ướt át ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Vi, không chút do dự đưa hai ngón tay vào, sau đó rất nhanh di chuyển ra vào.
"Ah...." hạ thể lập tức bị lấp đầy, nhận thấy được sư chặt chẽ bên trong truyền đến, Dạ Vi cuối cùng nhịn không được kêu lên. Tiếng rên của Dạ Vi giống như chạm vào hoocmon kích thích của Thẩm Diệp Mân, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, tốc độ cũng nhanh dần.
"Ah...Ah....." Dạ Vi điên cuồng kêu, Thẩm Diệp Mân hôn lên môi của nàng, dốc sức cắn xé lấy, tay kia nhẹ nhàng mở ra dây thừng trói buộc hai tay Dạ Vi. Hai tay được tự do, Dạ Vi ôm lấy cổ Thẩm Diệp Mân, thân thể không ngừng giãy dụa. Trong phòng tràn đầy tiếng rên rỉ và thanh âm thân thể va chạm vào nhau.
Cảm giác được vòng tay của Dạ Vi quanh mình càng lúc càng gấp, thông đạo bao vây lấy ngón tay mình cũng dần siết chặt, Thẩm Diệp Mân biết rõ Dạ Vi sắp đến. Nàng lại gia nhập thêm một ngón tay, cả ba ngón tay đồng thời công chiếm hạ thành lũy này. "Thẩm Diệp Mân...Thẩm Diệp Mân...Thẩm Diệp Mân..." Dạ Vi mê muội gọi tên Thẩm Diệp Mân, cảm giác dưới bụng bỗng thắt chặt.
Thẩm Diệp Mân cảm giác được nơi đó đang tuôn ra mật diệp, nhìn thân thể Dạ Vi co rúm, khuôn mặt hiện lên biểu cảm như có như không. Chậm rãi rút ngón tay của mình ra. Dạ Vi lúc này đã không còn bất kỳ khí lực nào để chú ý tới biểu lộ của Thẩm Diệp Mân, ngón tay vừa rời đi thân thể nàng, liền nặng nề thiếp đi.
Thẩm Diệp Mân sững sờ nhìn Dạ Vi đang nằm trong lòng ngực mình, bởi vì vận động kịch liệt mà những vết thương chưa được xử lý đều vỡ ra, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, tay còn gắt gao nắm chặt góc áo của mình.
Một giọt nước lóng lánh rơi xuống mặt Dạ Vi, Thẩm Diệp Mân khóc, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay nàng rơi lệ. Người không hề có nhân tính, một nữ nhân tự tay mình giết chết trượng phu cùng