Trải qua sự kiện Mộ Thiên, "Giản" có thể nói là nguyên khí đại thương, mang theo 1000 tinh anh nhưng khi về lại còn không đến một nửa. Bạch Phong ngồi ở salon trong phòng khách, xem TV đưa tin. Ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng gõ vào ấm trà thủy tinh.
Đúng lúc này, cửa lớn biệt thự bỗng nhiên mở ra, theo đấy là một mùi hương xa lạ cùng tiếng giày cao gót "Cộp cộp cộp" vang lên. Bạch Phong khẽ nhíu mày, rất hiển nhiên, một vị khách lạ đến càng làm cho tâm tình vốn không tốt của nàng ngày càng tệ hơn. Quay người nhìn người kia, hai đầu lông mày mang theo hàn ý ngàn dặm.
Người đến là một nữ nhân, tóc màu đỏ rượu cột sau ót, mặc một bộ vest đen tinh xảo. hạ thân kết hợp với một chiếc váy ngắn. Nữ nhân kìa nhìn thấy Bạch Phong, trong lúc nhất thời sửng sốt nhìn, lập tức ý thức được mình thất thố, lập tức im lặng. Im lặng đi đến trước, ngồi ở ghế salon đối diện Bạch Phong.
"Xin chào, tôi tên Đổng Hinh." Nữ nhân kia lịch sự giới thiệu, hơn nữa còn lịch sự muốn bắt tay chào hỏi Bạch Phong. Nhưng Bạch Phong chưa bao giờ thích cùng người khác tiếp xúc, không chút nào nể tình liền cự tuyệt nữ nhân này.
"Cô nên biết đây là đâu." Bạch Phong lạnh lùng nói.
Nữ nhân kia xấu hổ thu tay lại, ánh mắt vẫn bối rối trên người Bạch Phong. Cho dù là mái tóc màu trắng bạc, hay đến đôi mắt màu tím, còn khó khí chất lạnh như băng trên người Bạch Phong, hết thảy đều khiến nàng mê muội. Chưa bao giờ gặp qua một người như vậy, giống như là một nhân vật xinh đẹp từ trong anime bước ra.
Cảm giác được loại khí tràng lạnh băng tỏa ra từ Bạch Phong, nữ nhân lập tức hoàn hồn, đúng vậy, nàng tới nơi đây không phải là vì ngắm mỹ nhân. "Tôi muốn các người giúp tôi giết một người." Nữ nhân nhìn chăm chú vào đôi đồng tử tím của Bạch Phong, kiên định nói. Nhưng là Bạch Phong liếc mắt cũng có thể phát hiện bả vai nữ nhân này đang run nhẹ lên.
"Giết ai?" Bạch Phong đơn giản hỏi, giống như là đang thảo luận tối nay ăn món gì vậy. "Con trai của chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, Quang Khải Minh." Lúc nữ nhân này nói tên, trong âm thanh rõ ràng mang theo một chút nức nở, lại cố ý làm ra một bộ dáng bình bình tĩnh.
"Ân, cô có thể đi." Bạch Phong nghe xong lời nữ nhân nói, liền bắt đầu mở điện thoại ra, đồng thời không chút lưu tình hạ lệch trục khách. Nữ nhân nghe xong lời Bạch Phong, hiển nhiên là lộ ra một chút bối rối. Nàng hoảng hốt đứng lên. "Cái kia... hy vọng cô có thể giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý!"
Sắc mặt Bạch Phong ngày càng lạnh, nhưng cũng không phải là vì lời nói của nữ nhân kia. Nàng nhìn trên tư liệu vừa tra, Bạch Phong kết luận nhiệm vụ lần này tuyệt đối không đơn giản, mà Quang Khải Minh kia cũng không phải là nhân vật bình thường, xem ra nhiệm vụ lần này, nói không chừng phải tự mình ra tay.
Trời biết Bạch Phong ưa thích cuộc sống bây giờ đến cỡ nào, mỗi ngày đều ngốc trong phòng xem TV. Không cần phiền toái đeo lens che đậy đôi mắt, cũng không cần phải đội cái mũ lụp xụp chán chết. Bất quá, Bạch Phong cũng rất tò mò, loại nữ nhân nhìn nhu nhược thế nào sao có thể tìm đến được nơi đây, và tại sao lại muốn giết tên nam nhân này.
"Cô có thể đi rồi, chậm nhất ba ngày sau sẽ giải quyết xong, đến lúc đó tự nhiên có người đến tìm cô lấy tiền." Nữ nhân nghe xong lời Bạch Phong cũng bất ngờ rồi nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi, lúc gần đi, còn luyến tiếc liếc nhìn Bạch Phong. Mà hành động của nữ nhân này, vừa lúc Lam Vũ vừa xuống lầu nhìn thấy được.
"Phong." Lam Vũ bỗng từ trên lầu, thoáng phát đã ngồi lên đùi Bạch Phong, bởi vì người kia cao ráo, nên Lam Vũ giống như một đứa bé đang nằm trong lòng Bạch Phong. "Ân? Sao nào?" Giờ khắc này, Bạch Phong hoàn toàn là có thể nói là một người khác. Thay đổi cái bộ dạng lạnh như băng khiến người khác khó gần, còn có ánh mắt mang theo sát khí, mà giờ chuyển thành ánh mắt đầy sủng nịch.
"Nữ nhân vừa rồi là ai? Như thế nào lại đến nơi này? Nàng tới làm gì?" Lam Vũ liên tiếp hỏi 3 câu, Bạch Phong liếc một cái liền thấy ý nghĩ của nàng, thật giống như trên mặt nàng đang hiện ra bốn chữ "Mình là đang ghen" vậy. Vì không muốn cho cái người nhạy cảm này đoán mò, Bạch Phong cũng giống như lão công bị lão bà bắt gian tại giường, bất đắc dĩ giải thích.
"Tôi cũng không biết người nọ như thế nào lại tìm đến nơi này, nàng chỉ muốn chúng ta giúp nàng giết một người." Bạch Phong lúc nói chuyện, Lam Vũ ngược lại không nghe, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái cổ trơn bóng của Bạch Phong. Bởi vì đang nói chuyện nên cái cổ không ngừng phập phồng, càng hiện ra vài tia mị hoặc. Tựa hồ giống như có một lực kỳ quái nào hấp dẫn, Lam Vũ không khống chế được liếm lên cái cổ xinh đẹp bóng loáng kia.
"A... Tiểu Vũ... đừng làm rộn... tôi còn đang nói." Nghe thấy tiếng thở dốc của Bạch Phong, Lam Vũ cảm thấy hài lòng chép miệng chậc lưỡi, tay cũng còn gắt gao nắm chặc lấy quần áo của Bạch Phong. "Được rồi, lần này buông tha chị ah! Phong nơi nào cũng đều ngọt như vậy!" Bạch Phong nhẹ nhàng vuốt đầu Lam Vũ, vì sao mình đối với người này không bao giờ có thể tức giận đây?
"Tiểu Vũ, nhiệm vụ lần này phiền toái, khả năng những người khác đều khó nắm chắc, tôi muốn..."
"Chị muốn tự mình đi đúng không?" Không đợi Bạch Phong nói xong đã bị Lam Vũ đánh gãy.
"Ân."
"Nếu như em nói em không cho phép?"
"Tiểu Vũ... Tôi..."
Nghe lời nói của Lam Vũ, Bạch Phong lộ vẻ khó xử, nhưng nhiệm vụ lần này, ngoại trừ mình ra, Bạch Phong thật sự không tìm thấy người có thể làm. Tình huống hiện giờ của "Giản" không cho phép nàng có bất cứ sai lầm nào. "Phong, không phải em muốn ngăn chị, nhưng là em muốn cùng chị đi!" Lam Vũ biểu lộ nghiêm túc nói, đây đã là bước lui lớn nhất của nàng.
Lam Vũ đã nhượng bộ, Bạch Phong cũng khó mà chối bỏ. "Hảo, Tiểu Vũ, tôi đồng ý em theo giúp tôi, nhưng là đến lúc đó, mọi chuyện đều giao cho tôi làm được không?" "Ân."
Hai người tại chuyện này đã thấu hiểu lẫn nhau, hai ngày, Bạch Phong một mực điều tra tư liệu của Quang Khải Minh. Lấy được số liệu, hiển nhiên đối với nhiệm vụ của nàng đã có chút ít trợ giúp. "Giản" không những là một tổ chức sát thủ, mà còn là một đội quân điều tra tin tức khổng lồ.
Bạch Phong thỏa mãn nhìn những tư liệu đặt trên bàn. Quang Khải Minh, nam, 28 tuổi, con trai của Quang Hùng chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, sắp tới, cùng với thiên kim tiểu thư Đổng Hinh của tập đoàn Đổng Thức đính ước. Nhìn dòng tin cuối cùng, Bạch Phong tựa hồ đã biết nữ nhân kia mục đích giết người là vì cái gì.
Mùa đông cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, buổi sáng mùa xuân của thành phố A luôn tràn đầy sương mù. Tại một tầng lầu trên tòa nhà cao cao, một mái tóc bạc theo gió bồng bềnh. "Khoảng cách nhân vật mục tiêu đến phạm vi xạ kích còn 30 phút" Lam Vũ đứng bên người Bạch Phong, nhìn bên ngoài nhàn nhạt nói.
"Hướng gió tây bắc, sức gió hai bên từ 3 đến 4, dùng MSG." Bạch Phong đứng trên cao quan sát đám người như kiến ở phía dưới, nhàn nhạt nói. Giống như một tướng quân cổ đại, tràn đầy khí phách. Lam Vũ sớm đã đặt lên mái nhà một túi đen cực lớn.
Kéo một đường mở túi ra, liền thấy bên trong đầy đủ loại súng ngắm. Đưa tới khẩu súng ngắm MSG mà Bạch Phong nói rồi đem cái túi đặt lại vị trí cũ. Thuần thục đem súng lắp xong, Bạch Phong nằm sát xuống mặt sàn, điều chỉnh súng để đảm bảo một phát có thể làm thịt mục tiêu. Bởi vì nàng biết, nếu một phát không hạ được người kia thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Bạch Phong từ trước tới giờ không sợ lạnh, cho nên vì mùa đông đã qua nên đồ mặc trên người cũng ít theo. Mà bởi vì trí đặt súng lại làm cho Bạch Phong không thể không quỳ trên mặt đất, do đó làm cho toàn bộ khoảng eo mảnh khảnh lộ rõ ra ngoài. Trên mái nhà, chỉ có mình Bạch Phong cùng Lam Vũ, Lam Vũ nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm giác được bụng dưới tuông trào một cỗ nhiệt, nhìn xem cặp mông xinh đẹp của Bạch Phong, còn có bộ ngực đang kẹp giữa cánh tay và cán súng, trong nhất thời xem mà đỏ mắt.
"Ực ực." Lam Vũ nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ hướng Bạch Phong đi đến. Bởi vì biết là Lam Vũ, nên Bạch Phong không