Cửa không khép, Hàn Lâm Duy có thể nhìn vào bên trong.
Em gái mình và một chàng trai đang nói chuyện rất vui vẻ.
Đây là bạn trai của nó? Cho nên nó mới từ chối mọi buổi xem mắt.
Chắc chắn rồi. Chứ làm gì suốt ngày cơm bưng nước rót cho người ta.
Nhanh trí chụp một tấm ảnh gửi cho ba mẹ. Hàn Lâm Duy cố phóng đại màn hình để chộp lấy hình ảnh của em rể tương lai rồi báo cáo cho ba mẹ. Không nhịn nổi tò mò lại muốn thử xem thằng em rể tương lai này sẽ ứng xử thế nào khi gặp mặt mình. Hàn Lâm Duy nghiêm mặt đứng trước cửa.
“Trang Anh. Cô làm gì ở đây thế?”
Giọng nói thân thương trìu mến của anh trai vang lên. Cô gái giật bắn mình, quay lại nhìn.
Tay cầm vỉ thuốc run run đến lạ, Trang Anh lắp bắp nói:
“Anh…anh…anh ở bệnh viện này..”
“Cô làm gì mà hốt hoảng vậy? Anh có ăn thịt cô đâu mà sợ.”
Hoàng Minh Kiệt rất bất ngờ khi một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh của mình. Anh ta là người quen của chị gái này?
Theo phép lịch sự Hoàng Minh Kiệt khẽ gật đầu nói câu “chào anh”. Đôi mắt hình dấu chấm hỏi nhìn Trang Anh.
Rốt cuộc người đàn ông này có uy lực gì ghê gớm mà cô ấy lại hoảng lên như vậy?
Nhìn kỹ chàng trai đang ngồi bất động trên giường bệnh, Hàn Lâm Duy nhận xét qua một chút.
Mặt mày sáng sủa khôi ngôi tuấn tú. Nhìn đủ biết là người có học thức rồi. Con em gái mình cũng biết lựa người đấy chứ.
Giọng nói trầm trầm vang lên, Hàn Lân Duy tiến gần một chút. Khẽ gật đầu đáp lại.
“Chào cậu. Tôi…”
Chưa kịp nói xong, Trang Anh đã lao ra đẩy anh trai lùi lại. Nhỏ giọng:
“Anh. Có gì lát về nói chuyện. Em..”
Biết ngay là có gian tình. Nó hốt hoảng như vậy là sợ mình làm hại đến bạn trai nó sao? Hàn Lâm Duy nói lớn:
“Cô gấp cái gì? Đằng nào cũng thấy rồi. Giấu với chả giếm.”
“Ai giấu anh cái gì cơ?”
Trang Anh vẫn không hiểu được ngụ ý trong lời nói của anh trai.
Quyết phải làm quen với thằng em rể tương lai Hàn Lâm Duy đẩy em gái qua một bên tiến về phía chỗ Hoàng Minh Kiệt. Mặc dù Trang Anh cố níu lại nhưng sức của cô làm sao giữ chân anh được.
Hoàng Minh Kiệt mở to mắt chứng kiến màn giằng co của một nam một nữ trong đây. Não chợt nổi lên một dòng suy nghĩ. Không lẽ người này là bạn trai của bà chị kia?
Đến đây để đánh ghen?
Nhìn đôi mắt anh ta như muốn nuốt chửng mình vậy mà. Không khéo mình lại ngồi đây hứng bom rơi đạn lạc.
“Cậu là bạn trai của Trang Anh?”
Trang Anh: “….”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
Cái gì thế này? Người đàn ông này hình như nhầm lẫn gì thì phải. Không lẽ anh ta cho rằng mình là tình địch sao?
Hàn Lâm Trang Anh thì méo mặt.
Ông anh mình đang nói linh tinh gì vậy? Đừng nói là lão tưởng Hoàng Minh Kiệt là bạn trai mình thật.
“Anh…”
Sợ anh trai mình dọa nạt Hoàng Minh Kiệt, Trang Anh cố dùng chút sức mọn kéo tà áo của lão. Suýt thì rách áo mà người vẫn đi về phía trước. Bất lực thay khi Hàn Lâm Duy quá khoẻ. Cô đành buông các ngón tay của mình ra.
“Chào cậu. Tôi là Hàn Lâm Duy. Anh trai của con bé Trang Anh.”
Hoá ra là anh trai.
Hoàng Minh Kiệt hết hồn, tay vuốt vuốt. Nghĩ rằng nếu người này mà là bạn trai của Trang Anh thì chắc phải bó nốt cái chân còn lại rồi.
“Chào anh. Tôi là..”
Chưa giới thiệu xong Hàn Lâm Duy đã cắt ngang:
“Hoàng Minh Kiệt?”
Minh Kiệt đơ người kinh ngạc, mắt chớp chớp nhìn người đối diện. Không lẽ người đàn ông này điều tra về mình rồi.
“Anh đừng doạ bạn em sợ.”
“Ô hay. Tôi chỉ đang muốn chào thằng em rể thôi. Cô làm gì mà hoảng lên thế.”
Bực hết cả mình khi ông anh trai đứng đây phát ngôn bừa bãi. Trang Anh cái tiết thét to lên. Người ngồi trên giường cũng giật mình theo.
“Hàn Lâm Duy. Anh hâm à? Đừng ăn nói hồ đồ.”
“Ra ngoài với em.”
“Đi! Đi!”
Câu lệnh chả có tác dụng khi anh trai vẫn đứng im như phỗng. Điên hơn là khi còn phát ngôn bừa bãi trước mặt Hoàng Minh Kiệt. Tức tối Trang Anh giẫm mạnh gót giày lên bàn chân của ông anh, vừa giẫm vừa nghiến răng.
“Ăn cho cố vào rồi đứng đây nói xằng bậy.”
“Á ui. Cái chân của anh. Cô ra tay ác quá đấy.”
Cái con bé đanh đá. Nó giấu của gì kinh thế. Xem một chút không cho.
Hai anh em nhà này, định đánh nhau luôn ở đây hay sao mà túm đầu túm cổ ghê vậy. Hoàng Minh Kiệt còn ngớ người chưa hiểu chuyện gì. Câu nói tiếp theo của Hàn Lâm Duy khiến anh há hốc miệng chữ O.
“Cô không muốn đi xem mắt là vì cậu em trai này? Hai đứa quen nhau lâu chưa? Định khi nào cưới?”
Anh của bà chị kia đang nói linh tinh gì vậy?
Cưới xin gì ở đây?
“Hàn Lâm Duy anh đang viết biên kịch để làm phim à? Vớ va vớ vẩn.” Cáu thực sự khi ông anh nói chuyện viễn vông, Trang Anh nổi đoá quát to hơn.
“Cô đừng có chối. Không phải là quan hệ yêu đương thì ngày ba bữa gặp nhau làm gì?”
“Này chàng trai, cậu thích con bé ở điểm nào? Có định cưới nó vào năm nay không?”
Thích bà chị kia ư? Đâu. Tôi chỉ thích đồ ăn của cô ấy nấu thôi. Chứ còn tình cảm nam nữ thì.
“Cậu mà lấy nó là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời đấy!”
Người bỗng nóng lên