Bà Hương Lan nóng lòng muốn biết mặt mũi con rể tương lai ngoài đời trông như thế nào. Bao lần cứ giục con gái đưa mình đến bệnh viện thăm Hoàng Minh Kiệt. Nhưng Trang Anh cứ lấy lí do công việc để từ chối.
“Cái con bé này. Mẹ tới thăm nó chứ có phải đến ăn thịt nó đâu mà mày giữ.”
“Con bận thật mà. Vài hôm nữa Minh Kiệt xuất viện rồi. Con đưa Minh Kiệt đến nhà mình ăn cơm.”
Biết Hoàng Minh Kiệt quen con gái từ hồi ở Anh, bà Hương Lan lại càng muốn gặp anh chàng Minh Kiệt xem rốt cuộc là người như thế nào. Có phải là cha thằng bé Thiên Anh hay không mà chồng mình bảo cả hai hao hao giống nhau.
“Thế thì tốt. Cuối cùng con gái cũng dẫn bạn trai về nhà ra mắt.”
“Cảm tạ trời Phật. Tôi đợi cái ngày này lâu lắm rồi.”
Hoàng Minh Kiệt biết con gái bà có con riêng nhưng vẫn yêu và chấp nhận. Gia đình bà phải quý phải đối đãi tốt với chàng trai đó gấp bội.
“….”
Gớm, mới bạn trai giả thôi mà ba mẹ đã quan tâm Hoàng Minh Kiệt như vậy rồi. Cưới thật chắc mình thành con ghẻ mất. Trang Anh bất mãn bỏ ra ngoài. Trên tay xách hộp đầy ắp thức ăn mà mẹ nấu cho Hoàng Minh Kiệt.
Thiên Anh cùng mẹ đi đến gặp chú Kiệt đẹp trai. Mấy ngày đi học không có cơ hội gặp, thằng bé năn nỉ mẹ hôm nay đón nó rồi đưa đến gặp chú Kiệt.
Vào phòng chẳng thấy người đâu, Thiên Anh bỗng cất tiếng gọi tìm người. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm Trang Anh đoán anh chàng chắc đang vệ sinh cá nhân.
Phòng bệnh của Minh Kiệt là phòng chăm sóc đặc biệt đầy đủ tiện nghi dịch vụ. Chàng cảnh sát được các y tá chăm sóc cẩn thận nên Trang Anh rất yên tâm mỗi khi mình không có mặt ở đây.
Lấy vài lát cơm cuộn rong biển ra dĩa cho con trai ăn trước. Trang Anh lại gần chiếc giường xếp lại chăn gối, vài quyển sách đặt ngay ngắn đầu giường.
Bỗng..
Tiếng động lớn phát ra từ trong phòng tắm. Nghe như tiếng kim loại va đập vào nền gạch. Trang Anh vội nhìn về phía cánh cửa.
Không lẽ Minh Kiệt bị ngã.
Lao như tên bắn đứng trước cửa phòng tắm Trang Anh gấp gáp gõ cửa hỏi người bên trong.
“Minh Kiệt. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thử dùng cái chân phải lành lặn và xe lăn làm điểm tựa để đứng dậy tắt vòi hoa sen. Không ngờ nền gạch trơn trượt xà bông đã làm anh ngã sóng soài xuống. Dù đã bám víu vào chiếc xe lăn nhưng cả người Minh Kiệt đổ ầm ầm theo nó xuống nền. Cẳng chân trái nhói lên.
Nghe người bên ngoài gõ cửa liên tục Minh Kiệt nói vọng ra rằng mình không sao. Anh cố nhấc người dậy, bám vào xe lăn để đứng lên. Nhưng không thể. Sàn nhà quá trơn, bánh xe lăn cứ chạy mỗi khi anh bám vào.
Liên tiếp nghe được âm thanh đầy khó chịu ở bên trong. Trang Anh liền mở cửa xông vào. Vừa mở mạnh cửa vừa nói câu “đắc tội rồi.”
Cánh cửa mở toang 4 con mắt nhìn nhau trong hoảng hốt. Người đàn ông chỉ mặc chiếc quần bệnh nhân, để lộ phần thân trên nằm ngổn ngang bên cạnh chiếc xe lăn. Nước chảy lênh láng, bắn tung toé, ướt luôn cả áo của Trang Anh. Thân hình rộng lớn, khoẻ khoắn khiến cô đứng hình ngay tức khắc.
Tôi đang ở đâu đây? Cậu ta… cơ ngực và vùng bụng của Hoàng Minh Kiệt…. nó….
Ý thức được là tình xuống rách nát gì đó. Nhận ra bản thân có vẻ bấn loạn khi tưởng tượng rằng Hoàng Minh Kiệt đang quyến rũ mình. Trang Anh vội quay mặt đi rối rít xin lỗi.
Trời ạ. Cậu ta đang còn bán loã thể thế này mà mình lại mở cửa tự ý xông vào. Ngại chết đi được.
Mang tai đỏ rần, Trang Anh muốn tháo chạy ngay lập tức. Chợt ngớ người ra, Minh Kiệt còn nằm trên nền gạch lạnh, cái chân chắc đau lắm. Gạt hết mọi thẹn thùng sang một bên cô chạy đến đỡ Minh Kiệt ngồi vào xe lăn. Tiện tay tắt vòi nước.
Cả hai cơ thể vô tình sát lấy nhau khi Trang Anh vòng tay ôm eo của Minh Kiệt. Dùng chiếc vai nhỏ bé để bệnh nhân tựa vào, cô gái chậm rãi dìu người đứng thẳng dậy rồi ngồi an toàn xuống xe lăn.
Đôi mắt sáng quắc mở to ra khi vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn. Minh Kiệt vội quay mặt qua một bên, dù yết hầu đã trượt lên trượt xuống. Cổ áo vốn đã rộng nay lại xộc xệch bung cúc, lệch sang một bên khi đang dìu Minh Kiệt. Vô tình khuôn ngực tròn trịa lấp ló rồi lộ hẳn ra khi Trang Anh cúi người chỉnh chỉnh bên dưới bánh xe.
Hoàng Minh Kiệt thầm chửi thề rồi nhắc bản thân tiết chế lại.
“Không sao chứ?”
Nhìn xuống cái chân của Minh Kiệt, Trang Anh sốt sắng hẳn. Ướt bột thạch cao rồi phải làm sao đây?
Cái lắc đầu thay cho câu trả lời không. Minh Kiệt sờ sờ tay vào mu bàn chân phải đang nhói lên. Không khéo lại trật khớp chân rồi.
Xui thật. Chân này lành xong chân kia lại đau. Chắc nó muốn mình liệt giường luôn đây mà.
Đẩy người ra khỏi phòng tắm Trang Anh lập tức gọi bác sĩ để đến kiểm tra tình hình cho Minh Kiệt. Dù anh đã nói không sao hết nhưng cô nhíu mày khó chịu nói y tá gọi người.
Trong lúc chờ đợi bác sĩ đến, cô giúp anh thay trang phục và sấy tóc.
Đầu tóc, thân thể Minh Kiệt ướt đẫm nước. Nếu để lâu sẽ bị cảm lạnh mất. Trước tiên là thay đồ, lấy đại một cái áo thun trong tủ Trang Anh định giúp Minh Kiệt nhưng anh dịch người lùi lại và nói tự mình làm.
Trang Anh mà cứ sấn tới như vậy mình