Cái nồi thịt kho vỡ luôn rồi ư?
Mặt cô gái méo xệch nhìn chàng trai nằm dưới thân mình. Ấp úng nói:
“Tôi…tôi quên mình đang nấu đồ ăn.”
Lẩn thẩn nói mình đã làm hỏng bữa tối. Thần trí Trang Anh đang nhảy vài câu hỏi phải nấu lại món gì để cho Hoàng Minh Kiệt ăn tối.
Bản thân cũng quên là mình đang nằm trên thân thể của người khác giới. Đầu óc lẫn lộn mà không biết Minh Kiệt gần như ôm trọn lưng hông cô.
Ngã xuống, lưng đập vào nền lại còn phải hứng chịu sức nặng của hai cánh tay đang đè chống trên lồng ngực. Da mặt Hoàng Minh Kiệt hơi ửng đỏ, vô cùng khó thở.
“Trang Anh….tay..bỏ tay....”
Nghe người bên dưới cầu cứu Trang Anh mới cúi xuống nhìn. Bây giờ cô mới nhớ ra hai tay đang đè lên ngực Minh Kiệt. Và một cái nữa là hay người đã giữ tư thế này được một lúc rồi. Lồng ngực bị đè nặng Minh Kiệt không tài nào thở nổi, cảm giác như sắp tắt thở tới nơi. Ngắt từng quãng bảo Trang Anh ngồi dậy.
Xấu hổ đỏ mặt, Trang Anh cuống quýt thu tay về, rời khỏi người Minh Kiệt.
“Xin lỗi. Cậu có đau không?” Tự trách bản thân, cô gái cứ rối rít hỏi anh có khó chịu ở chỗ nào không.
“Vẫn chưa tắt thở.” Hoàng Minh Kiệt thở gấp gáp.
“Tôi không cố ý. Thật đấy!”
Vừa dứt câu thì nhận một nụ hôn ngay vào má trái. Hoàng Minh Kiệt nhấc người lên đưa môi chiếm lấy đôi má đỏ hây hây kia. Làn da mềm mại, thơm mát của Trang Anh khiến anh không khống chế được ý đồ đen tối và lún sâu hơn. Phải làm liều mà bắt gọn gò má thanh tú dễ thương ấy.
Cái hôn giống như châm ngòi nổ tung mọi cảm giác, giác quan của Trang Anh. Sóng não nhảy múa liên tục, đôi mắt to tròn như mắt bồ câu nhìn Hoàng Minh Kiệt.
Tôi đang ở đâu thế này? Hoàng Minh Kiệt vừa làm cái gì vậy?
Như đọc được câu hỏi của bạn gái. Anh giao thông khẽ khàng nói:
“Sai thì phải phạt.”
Chưa kịp vững lại sau cử chỉ mùi mẫn vừa rồi, Hoàng Minh Kiệt lại dùng ngón trỏ vuốt từ gốc đến đầu mũi cô, cười quyến rũ:
“Phạm tội rất lớn nhưng mà vẫn đáng yêu.”
Thanh âm mê hoặc khiến tâm trí lơ đãng, một lần nữa Trang Anh lại đắm chìm trong muôn vàn cảm xúc, cả người nóng ran. Hơi thở của Hoàng Minh Kiệt đang ẩn trú trong khoang mũi cô gái dường như không có cơ hội khước từ. Thân thể Trang Anh run lên và cảm nhận được Minh Kiệt cũng đang run lên nữa.
Cả người “hoá thạch” trước cử chỉ lời khen, Trang Anh lại đưa tay lên lồng ngực mình. Cố đè áp để trái tim đừng đập nhanh nữa. Hét lên:
“Cậu….cậu….”
Con trai khi thích một ai đó tất nhiên anh ta sẽ muốn hướng tới một chiếc ôm trọn vẹn. Hoàng Minh Kiệt cũng thế, hai tay chụp lấy Trang Anh rồi ôm gọn vào lòng. Giống như đang ôm cả thế giới và rất tuyệt vời anh không muốn buông lỏng tay. Cách lớp áo cũng đủ cảm nhận được hơi ấm của cả hai. Trang Anh muốn vùng cũng không xong vì Minh Kiệt đã siết chặt.
Mùi hương của cô ấy. Nó rất là thơm.
“Xoạch”.
Tiếng động khiến cả hai đẩy mắt ra cửa.
Túi xách rơi xuống nền nhà, Thiên Thảo hét lên khi thấy cảnh tượng một nam một nữ ôm nhau ở bếp.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Phát hiện của Thiên Thảo giống như vừa bắt quả tang bạn trai đang hú hí với gái. Ánh mắt như mũi dao sắc, cô ta thực muốn phóng dao ra găm chết người đàn bà lẳng lơ kia.
Chướng cả mắt.
Bị người khác bắt gặp mình đang ôm trai trẻ, Trang Anh vội vàng đẩy người ra. Đứng hẳn dậy sửa sang lại áo quần. Mặt đã đỏ như quả cà chua, bây giờ lại còn bị nhân viên nhìn thấy tình cảnh này. 100 cái miệng cũng không giải thích được. Giá như có cái lỗ nào để cô chui xuống đỡ phải mất mặt
Riêng Hoàng Minh Kiệt thay đổi thái độ ngay. Anh sa sầm mặt mày khi có kẻ phá đám giây phút tuyệt vời.
“Em đến đây có việc gì?”
Chàng trai mình thích lại đi ôm một người phụ nữ đã có gia đình. Tức mà không làm gì được bây giờ Hoàng Minh Kiệt lại khó chịu khiến cô ta sôi trào. Lặp lại câu hỏi:
“Hai người đang làm cái gì thế?”
Để chứng minh rõ giữa mình và Trang Anh có gì, Minh Kiệt duỗi tay kéo cô ngã vào lòng mình. Vòng tay chặt lại:
“Trang Anh là bạn gái của anh. Bọn anh làm gì cũng phải báo cáo với em à?”
Câu khẳng định quan hệ của cả hai làm Trang Anh hơi bối rối. Cô bấu nhẹ vào lưng Minh Kiệt nghiến răng nói nhỏ:
“Cậu đừng làm càn.”
Vậy mà anh lại làm càn hơn nữa, cúi thấp đầu hôn nhẹ lên tóc cô rồi nói nhỏ.
“Giúp tôi.”
Trang Anh hiểu cậu chàng giả vờ thân mật với mình là để cắt cái đuôi này. Nhưng sao cô vẫn cảm thấy rất bức bối khó chịu.
Bị Hoàng Minh Kiệt bắt lẽ, cô ta càng không thể chất vấn.
“Em…em không có ý đó.”
“Nhân tiện ở đây thì anh giới thiệu luôn. Trang Anh, bạn gái của anh. Chị dâu tương lai của em.”
Chị dâu tương lai ư? Nực cười!
Cười chua chát Thiên Thảo, cố hỏi lại:
“Hai người thật sự thành một cặp rồi ư?”
Niết tay vào eo Trang Anh để ra hiệu cô nên nói gì đó, Minh Kiệt mỉm cười trả lời:
“Đúng vậy. Anh là bạn trai chính thức của cô ấy.”
Nhếch miệng cười, Thiên Thảo chỉ tay vào Trang Anh, thét lên:
“Hoàng Minh Kiệt anh điên rồi.”
“Chị ta….”
Trang Anh lập tức cắt ngang:
“Tôi làm sao?”
Mắt hơi xếch lên, Trang Anh bực bội hẳn. Miệng cứ hét ầm như vậy hèn chi Hoàng Minh Kiệt lại không thích cô ta.
“Chúng tôi yêu nhau cũng phải xin phép cô hả?”
“Đâu có phạm pháp mà cô mắng Minh Kiệt là điên?”
Đúng là cô ta giận quá mất khôn, lửa ghen đã làm mờ lí trí. Quên rằng mình đâu phải cha mẹ của Minh Kiệt mà đòi ngăn cản. Thiên Thảo vội chữa cháy:
“À Tại hai người thể hiện tình cảm trước mặt đứa ế như em nên mới ghen tị đấy mà.”
“....”
Câu trả lời chẳng có vẻ gì liên quan cả.
Nhặt túi xách lên cô ta liền chào tạm