Cuộc sống ở bệnh viện của Minh Kiệt phải nói là thoải mái và không gò bó ngột ngạt. Sáng trưa chiều tối đều có chị gái kia cung phụng. Trang Anh dành tất cả thời gian để chăm sóc cho anh, lại thêm cậu nhóc kia tối ngày xoắn xuýt bên người. Hoàng Minh Kiệt chẳng thấy lạc lõng giữa 4 bức tường nữa.
Tuy vậy cũng chút khó xử. Cô nam quả nữ tối ngày sát nhau, người khác nhìn vào lại cứ tưởng họ là vợ chồng. Bản thân lại không được tự nhiên khi đối diện với Trang Anh. Hôm nay cô còn táo bạo hơn giúp anh cởi thay áo mới không chút ngại ngần. Chẳng lẽ sống ở nước ngoài lâu năm nên thoáng tính và thoải mái hơn?
Anh đã nhiều lần bảo Trang Anh đừng đến đây nữa. Hãy dành thời gian vào công việc và chăm sóc con trai nhưng cô ấy cứ bỏ ngoài tai.
“Tông cậu bị thương thì phải chịu trách nhiệm. Đã hứa là phải làm. Tôi không thuộc dạng người làm nửa vời và chối bỏ trách nhiệm.”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
Tấm lòng của chị tôi đương nhiên hiểu. Nhưng tôi….
Chẳng biết nói gì anh bèn ngồi đọc tờ báo số mới nhất vừa ra sáng nay. Trang Anh vừa rời khỏi là đồng đội của anh đến thăm. Hỏi thăm cái chân phục hồi đến đâu, một đồng chí tiếp tục hỏi về cô gái gây ra vụ tai nạn có chịu trách nhiệm hay không?
“Anh không thấy mặt em tròn to hơn ư? Cô ấy chăm em còn hơn cả chăm con luôn ấy.”
“Ái chà chà. Không khéo qua năm đội chúng ta lại được nhận thiệp cưới của đồng chí Kiệt.”
“Anh nói thế chết em. Người ta có con rồi đấy.”
Bản thân chưa từng trải qua mối tình nào nên Hoàng Minh Kiệt có phần nhút nhát trước phụ nữ. Giờ lại bị đồng đội gán ghép với chị gái kia nên đâm ra ngượng. Dù biết cô gái kia đã có chồng con nhưng đồng đội Minh Kiệt vẫn tích cực trêu và mong họ thành đôi.
Mấy anh tha cho em. Em nhát gái thật chứ chẳng đùa.
Sáng trưa chiều tối thấy con gái tay xách cặp lồng ra ngoài Hàn Lâm Dũng cau mày khó hiểu. Rốt cuộc nó nấu cho ai mà tối ngày lái xe đi?
Cằn nhằn về việc nó luôn làm theo ý mình, chuyện gì Hàn Lâm Dũng cũng đem ra nói được. Hôm trước bảo đi xem mắt, nó nói chuyện với con trai nhà người ta đúng hai câu rồi ra về. Nhà kia gọi đến phàn nàn chê bai con gái ông rất bất lịch sự. Hàn Lâm Dũng lại phải rối rít xin lỗi.
“Mày còn dám giở trò là tao bảo thằng Duy hộ tống mày đi xem mắt cho vừa.”
Câu nói giống như thánh chỉ ra lệnh ép Trang Anh làm theo. Sáng nay ông anh trai đã gọi hỏi việc xem mắt đến đâu rồi. Bây giờ mà không nghiêm túc tuân chỉ thì chuyện mình bị Hàn Lâm Duy treo ngược lên cành cây là thật. Thế là phải hứa đúng hẹn với ba.
Cuộc hẹn được ấn định vào hôm nay, dù không muốn nhưng vẫn phải đi. Trang Anh đưa đồ ăn đến cho Hoàng Minh Kiệt và gửi con ở đấy.
Cả tuần đi học nên chẳng thể đến chơi với chú đẹp trai. Cách hai ba hôm lại nài nỉ mẹ đưa đến gặp Hoàng Minh Kiệt. Dù không muốn con thân thiết quá mức với cậu ta. Sau này cũng ít khi gặp nhau rồi sẽ thành người lạ. Thân thiết quá mức nó lại tối ngày vòi vĩnh làm phiền đến cuộc sống của Hoàng Minh Kiệt. Biết là vậy nhưng Trang Anh phải chắp tay đầu hàng trước sự mè nheo của cậu con trai. Nó thích ở cùng Hoàng Minh Kiệt đến thế sao?
Thấy chú đẹp trai là chạy ù vào ôm chầm lấy, miệng ríu rít hỏi Hoàng Minh Kiệt có nhớ nó không. Khẽ cười anh dang tay ôm nó rồi trả lời là có.
Đương nhiên là nhớ. Tiếng cười giòn giã của Thiên Anh trong phòng bệnh khiến anh không cảm thấy lạc lõng. Vui vẻ trò chuyện, nghe nó kể những điều thú vị ở nước Anh. Minh Kiệt giống như tìm được một người bạn để tâm sự. Nhưng đến tối hai mẹ con ra về thì đâu vào lại đấy. Cô đơn, chán nản thay.
Minh Kiệt rất mong ngóng đến cuối tuần Thiên Anh được nghỉ thằng bé sẽ đến bầu bạn với mình. Và rồi hôm nay nó đã cầm một chiếc máy bay và oto điều khiển từ xa đến chơi cùng anh.
“Làm phiền cậu. Tôi gửi thằng bé ở đây một lúc.” Trang Anh đặt đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng nói.
“Vâng. Không phiền đâu.”
Có gì mà phiền hà chứ. Mình còn đang chán chết đây này. Cái chân vẫn chưa lành, việc cử động còn rất khó khăn nên muốn ra ngoài hít thở không khí phải dùng đến xe lăn. Có Thiên Anh rồi, buồn tẻ là gì anh cũng chẳng rõ và cũng chẳng phải mất sức ngồi vào xe lăn để đi ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Quay sang con trai, Trang Anh nắm lấy bàn tay nhỏ và nhắc nhở:
“Ngoan ngoãn nghe lời chú Kiệt này.”
“Không được nghịch ngợm biết chưa?”
“Lát con bỏ thức ăn ra cho chú Kiệt giúp mẹ nhé.”
Híp mắt cười tươi, Thiên Anh vâng dạ bảo mẹ cứ yên tâm tin tưởng nó. Khẽ xoa đầu khen con trai, Trang Anh liền rời đi. Mở cái cặp lồng mà mẹ chuẩn bị Thiên Anh nhón chân cao lên một chút để gắp thức ăn ra dĩa. Thấy không khả thi nó trèo lên chiếc ghế đứng.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
“Dạ.”
Đẩy cái bàn ăn di động đến trước mặt Minh Kiệt, tay thằng bé thoăn thoắt đưa thức ăn sang cho anh. Ngồi lên giường nó chủ động đưa bát cho Minh Kiệt rồi mời cơm. Rất lễ phép.
Hoàng Minh Kiệt nghĩ