" Dạ Thiếu, tiểu......Dạ phu nhân, đa tạ hai người đã thu nhận Nhu Nhi, Nhu Nhi trời sinh nhu nhược, thân thể yếu ớt vô dụng này đã làm phiền đến hai người rồi."
"...."- Dạ Thiên không muốn nói nhiều
" Dạ Thiếu, tôi mới tới, có chuyện gì cần ngài cứ nói, Nhu Nhi sẽ dốc lòng thực hiện."- Thạch Nhu Nhi thao thao bất tuyệt.
"......"- Dạ Thiên vô cảm, cô ta lại muốn giở trò gì?
" Lục quản gia...."- Tử Uyên
" Dạ, có, thưa thiếu phu nhân."- Lục quản gia trong thư phòng nhanh chóng chạy ra, cung kính cúi đầu chào.
" Thạch Nhu Nhi, cô có chuyện gì cứ tìm Lục quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp."- Tử Uyên nhàn nhạt nói chuyện.
" Dạ.....được."- Thạch Nhu Nhi ấp úng, thanh âm nói chuyện rất nhỏ.
Dạ Thiên bên cạnh vốn đã mất kiên nhẫn từ sớm, anh vội vã kéo tay cô rời đi. Tuy nhiên, hai người chưa bước ra khỏi cửa lớn liền xảy ra chuyện.
Lục quản gia sau khi nghe Tử Uyên an bày, ông liền trở lại phòng nghe điện thoại. Một lúc sau liền hớt hải chạy lại, khuôn mặt biến sắc, dường như có chuyện quan trọng vừa mới xảy ra.
Lục quản gia giao điện thoại cho Dạ Thiên, vì trong phòng khách có người ngoài (Thạch Nhu Nhi) nên anh phải ra ngoài nghe điện thoại. Không lâu sau, mới trở lại. Nhưng dường như tâm trạng anh không tốt, mày kiếm nhíu lại, đôi mắt âm trầm, băng lãnh phủ một tầng hàn ý dày đặc. Anh nắm chặt điện thoại, dùng lực lớn tới nỗi trên màn hình xuất hiện những vết nứt nhỏ.
" Tiểu Uyên, tôi có chuyện, tôi ra ngoài trước, khi trở về sẽ đền cho em."
" Bao giờ trở về?"- Tử Uyên có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh thất hứa với cô
" Sẽ sớm thôi"- Dạ Thiên chắc chắn.
" Được."- Tử Uyên hờ hững trả lời nhưng không hiểu sao trong thân tâm cô liền xuất hiện một tia thất vọng, hụt hẫng. Cô thất vọng vì điều gì, ngay cả cô cũng không hiểu.
Sau khi thừa cơ hôn lên trán Tử Uyên một cái thật ngọt ngào,