" Tiểu Uyên...."- Giọng nói không kiên nhẫn, có cảm giác run rẩy một lần nữa vang lên bên tai cô.
Tử Uyên ngây người, cô bất thanh bất động đứng đó. Chưa kịp đợi cô quay lại, một vòng tay mạnh mẽ, ấm áp ôm chặt cô vào lòng
Vẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc, vẫn là cơ thể ấm áp. Vòng tay ôm cô rất chặt, cảm giác như sợ cô biến mất, rời khỏi anh. Bờ vai run run, hoàn toàn buông lỏng khi ôm cô vào lòng.
" Xin lỗi....."
"......"
" Xin lỗi.....tôi đến muộn."
"......"
"......"
Giọng nói đàn ông mạnh mẽ, đầy từ tính nhưng giây phút này hoàn toàn thay đổi. Không còn sự kiêu ngạo, tự tin thường ngày, ngược lại, khiến trong lòng người nghe cảm giác rất kì lạ, một tia ảm đạm không dễ thấy trong lời nói, có sự lo lắng, có sự vội vã.
" Dạ Thiên....."
" Đừng cử động.....cho tôi ôm em."
Dạ Thiên tham lam ôm chặt cô vào lòng, thu hết toàn bộ những lời cô nói sắp tới. Có trời mới biết, khi nghe tin Lục quản gia nói cô đã rời khỏi nhà từ lâu nhưng ông ấy gọi không được, điện thoại có rung chuông nhưng không có người bắt máy, Dạ Thiên lo sợ tới mức nào
Anh lo lắng cô sẽ rời bỏ anh, càng khó chịu hơn khi nghĩ tới khả năng cô bị Dạ Tuyệt làm tổn thương. Anh sợ sẽ mất cô, sợ một ngày không gặp cô nữa.
Nghe tin xấu, Dạ Thiên lập tức xe đi tìm cô, anh điều động rất nhiều người đi tìm cô nhưng vẫn chưa thấy tung tích. Khi lái xe ra ngoại ô, thấy chiếc xe quen thuộc tự động lao tới, anh hoảng hốt. Chiếc xe này chắc chắn Tử Uyên lái ra ngoài, nhưng bộ dạng thảm hại của nó rất đáng sợ.
Cửa xe mở tung, trên thành xe có vô số vết đạn, ngay cả cửa kính trên xe cũng có dấu hiệu bị đập vỡ. Rất may, trên xe không có người.
Dạ Thiên đi hướng ngược lại, thấy một người con gái thương tích đầy mình lặng lẽ đi trong đêm. Trái tim anh hoàn toàn bị bóp nghẹt, rất khó chịu.