" Nghịch tử, cút ra đây cho ta."- Dạ Quân hét lớn. Quả thật, đây không phải lần đầu tiên ông được Dạ Thiên đón tiếp lạnh nhạt, nhưng, để nó đứng trước mặt ông làm chuyện xấu hổ như vậy, còn gì là thể thống, uy nghiêm của Dạ gia.
Nghe thấy Dạ Quân nổi cơn thịnh nộ, Dạ Thiên và Tử Uyên cũng không có phản ứng đặc biệt. Cô thả lỏng cánh tay ôm Dạ Thiên, nhẹ nhàng đứng dậy. Không phải cô sợ Dạ Quân nên mới lui bước nhường nhịn, Tử Uyên cô cũng là đại tiểu thư khuê các, xuất thân từ danh môn vọng tộc, diễn kịch trước mặt Dạ Quân nhưng vẫn phải có giới hạn, danh tiếng của cô là vô giá a.
Tử Uyên đứng dậy, Dạ Thiên không phản đối, anh vô cùng phối hợp, một mực đứng dậy, kéo ghế giám đốc cho cô ngồi. Tử Uyên cười cười, không phủ nhận, trực tiếp ngồi xuống.
Ghế chủ tịch sao?
Với người thường, chiếc ghế đó nặng ngàn cân, có thể đè chết họ a, nhưng với cô thì khác, rất ngọt ngào....
" Nghịch tử...."- Dạ Quân phẫn nộ. Từ khi ông bước vào phòng, Dạ Thiên còn chưa lên tiếng chào ông một lần, huống chi còn chuyện kéo ghế tổng tài mời ông ngồi. Coi ông là không khí sao? Được lắm!
" Ông tới đây có chuyện?"- Dạ Thiên không kiên nhẫn.
" Hồ đồ, Dạ Thiên, ngươi là người Dạ gia, mang dòng máu chính thống của Dạ gia, Dạ gia mới thực sự là gia tộc của ngươi. Không có sự cho phép, lại tự ý kết hôn với người lạ. Trưởng thành rồi, muốn tạo phản phải không?"
Người lạ???
Không thừa nhận thân phận Nhị phu nhân Dạ gia của cô sao? Nhưng, rốt cuộc, cô vẫn là không cần đi.
" Tạo phản? Lẽ nào bây giờ ông mới biết?". truyện teen hay
" Hỗn đản, ai dạy ngươi ăn nói ngông cuồng như vậy, ngay cả phép tắc tối thiểu cũng không thực hiện được. Không ngờ Vân Thành lại sinh ra một tiểu nghịch tử như ngươi."
" Không được phép nhắc tên mẹ tôi. Ông, không có tư cách."-