Tử Uyên đưa mắt nhìn khắp nơi.Thật là.....
Dạ Thiên đang bận rộn nấu đồ ăn,thấy cô vào bếp anh quay lại nhìn cô,cười trừ bảo:
"Để em đợi lâu rồi". Nói rồi anh quay lại định nấu tiếp.
Nhưng Dạ Thiên chưa kịp làm lại thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cánh tay anh.Mặt Tử Uyên đen lại,cô kiên quyết nói:
" Không nấu nữa,đi ra ngoài."
Biết mình đã làm sai, Dạ Thiên không nói gì,anh dừng tay.Giây phút này anh mới để ý đến bãi chiến trường mà mình để lại.Vì quá mức tập trung nấu đồ ăn cho cô nên hầu như Dạ Thiên không có thời gian để ý việc dọn dẹp.Cho nên mọi thứ mới hỗn độn như
vậy.Anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bếp,lúc ra còn kéo kéo cô đi theo.
Dạ Thiên nhìn cô,thấy cô chỉ có chút bất mãn nhưng không giận anh quả thật khiến anh cảm thấy hơi thất vọng.Anh muốn cô tức giận với anh, mắng anh thậm chí là đánh yêu như bao cặp tình nhân khác.Nhưng anh biết mọi thứ không thể quá vội vàng được,anh sẽ chờ đến khoảnh khắc đó.
Nghĩ nghĩ,anh chợt nhớ cô vẫn chưa ăn sáng,Dạ Thiên lập tức lấy điện thoại ra,bấm một dãy số dài.Chuông điện thoại vang lên lập tức đã có người bắt máy.Đó là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi giọng nói dịu dàng, ấm áp mang theo tia cung kính:
"Nhị thiếu gia, anh có gì dặn dò".
"Chuẩn bị đồ ăn mang đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố."
" Vâng,tôi sẽ chuẩn bị thưa ngài".
Nói rồi, cuộc gọi kết thúc.Dạ Thiên nói chuyện rất thoải mái không hề tránh né cô,giọng anh không quá lớn nhưng cũng đủ cho Tử Uyên nghe hết cuộc hội thoại.Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi anh trò chuyện như vậy.Tử Uyên không cho người điều tra về thân phận của anh,lúc trước có thể là không quan tâm,không muốn để ý,sau là sự tôn trọng với vị hôn phu trên danh nghĩa này.
Hai người cùng nhau đợi đồ ăn tới, trong khoảng thời gian đó hai người không