" Vâng, của ngài."- Lục quản gia tới cạnh bàn, đem một mảnh giấy nhỏ đưa tận tay cho Dạ Thiên
Bức thư viết không nhiều, chỉ đơn giản mấy câu ngắn gọn:
" Ông xã, xin lỗi vì để anh chờ, tối nay em có việc nên không về nhà. Ở nhà ngoan, sau khi về em sẽ mua quà cho anh."
Dạ Thiên đọc thư, anh không nhịn được cười. Lần đầu tiên trong đời anh hiểu cảm giác bị coi là trẻ con là như thế nào, không biết anh có cần cảm ơn cô vợ bé nhỏ đã cho anh một trải nghiệm mới lạ không? Còn mua quà, ha, món quà này nhất định anh phải đòi.
Dạ Thiên cầm tờ giấy gấp gọn để trong túi, sau đó vội vàng ra khỏi nhà. Khởi động động cơ xe, rời khỏi khu biệt thự Dạ gia, Dạ Thiên mở điện thoại tìm định vị của cô.
" Cố gia."- Ha, Tiểu Uyên, có phải anh nên khen em rất ngoan? Nếu thật sự ở bên ngoài, xem anh phạt em như thế nào.
***
" Ông nội."- Tử Uyên đưa túi xách cho người hầu, lễ phép chào hỏi Lão tiên sinh.
" Tiểu Uyên về rồi."- Nam Cung lão gia đứng trên lầu vui mừng nhìn Tử Uyên. Mấy ngày không gặp, cháu gái bảo bối của ông gầy đi không ít
" Ông nội, chuyện trong đại trạch..."
" Ngồi đi."
An quản gia dìu Nam Cung lão gia ngồi xuống ghế sofa, thong thả rót hai ly trà nóng.
" Chuyện đó, ông biết rồi."
" Ông nội, ông thực sự muốn trở về đó."
" Một lần xử lý sạch sẽ."
" Cũng tốt, cháu về cùng ông."
" Không được, chuyến đi này không ngắn, Tiểu Uyên, cứ ở lại bồi dưỡng tình cảm với cháu rể, sớm ngày sinh cho ta mấy đứa chắt bụ bẫm..."- Nam Cung lão gia cười tươi, nửa đùa nửa thật nhìn Tử Uyên.
" Cháu cũng nhận được thiệp mời."- Tử Uyên nhíu mày, ông nội, đàng hoàng một chút được không, chúng ta là đang bàn chính sự đó.
" Là chuyện hôn sự?"
" Vâng."
" Chuyện hôn sự với Dạ gia cứ để ta xử lý, ta muốn xem mấy lão