" Đại trưởng lão..."- Một vị trưởng lão đi theo phía sau Nam Cung Sự, thấy ông ngây người đứng đó liền có ý tốt mà nhắc nhở.
" Nói.."- Nam Cung Sự gằn giọng
" Họ...vào hết rồi."
" Hừ"- Nam Cung Sự hất tay áo, lặng lẽ đi vào đại sảnh.
- ---
" Lão gia chủ, mời dùng trà."- Nam Cung Sự niềm nở mang trà tới tận tay Lão gia chủ.
" Được rồi, đặt ở đó đi."- Lão gia chủ liếc qua tách trà. Dù sao cũng là trà của Nam Cung gia, không uống thì thật lãng phí. Nhưng trà ngon hay không một phần còn dựa vào tay người rót, đằng này....tốt nhất, ông vẫn không nên uống thì hơn.
" Nam Cung Sự, lão từ xưa đến nay không thích dài dòng, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng bàn chính sự."- Lão gia chủ nhắc nhở, hừ, thời gian đâu mà ngồi thưởng trà đàm đạo với họ, thật nhàm chán
" Lão gia chủ, kinh động tới ngài và đại tiểu thư có phần thất lễ nhưng thật sự là có chuyện quan trọng phải bàn."
" Quan trọng?"- Thật biết nói đùa, hắn bàn được chuyện gì quan trọng.
" Ngài xem..."- Nam Cung Sự ái ngại nhìn Dạ Thiên. Nói gì đi nữa, anh cũng đang trong thân phận là người ngoài, không tiện để nghe chuyện nội bộ của gia tộc.
" Kiến trúc ở đây không tồi, lão gia chủ, con muốn đi dạo một lát."- Dạ Thiên nhìn ông, không nhanh không chậm, từ tốn xin cáo lui. Thật sự, chuyện gia tộc này, anh cũng không muốn xen vào, bất quá lại liên quan đến cô, vì vậy, không nhúng tay thì thật vô lễ. Tuy nhiên, bây giờ chưa vội, chuyện quan trọng trước mắt là xác minh khúc mắc trong lòng anh. Vì vậy, điều kiện ở một mình, rất phù hợp.
Nói xong, Dạ Thiên chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài. Trước khi đi không quên ghé vào tai Tử Uyên dặn dò một câu:"xảy ra chuyện, gọi anh."
Tử Uyên nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, cô không trả lời chỉ mỉm cười gật gật đầu nhìn Dạ Thiên.
" Nam Cung Sự, nói đi, lão không