Biết rõ đây là hậu quả do ai gây nên nhưng thái độ coi thường, đầy đắc ý kia khiến cô vô cùng chán ghét.
Tử Uyên hoàn toàn không bận tâm câu nói khích tướng đầy ẩn ý của Nam Cung Sự, cô cười nhạt, ánh mắt kiên định giải phóng khí thế nhìn thẳng mắt Nam Cung Sự.
" Cũng không tồi, bộ dạng này coi như tốt hơn cẩu mặc y phục người, ngang tàn, bất trung cắn chủ."
" Cô nói ai..."-Nam Cung Sự thẹn quá hoá giận, đập bàn đứng dậy, đáy mắt ửng hồng như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái trước mặt.
" Nam Cung Sự, đồ vật của Nam Cung gia không thể để người tay chân bẩn thỉu chạm vào."
" Hỗn láo."- Đầu Nam Cung Sự dường như bốc hoả, cả khuôn mặt liên tục hắc hoá, không còn chút huyết sắc.
Tiên Hiệp Hay
" Nam Cung Sự, ông không cần tự thi hành án, làm những chuyện đại nghịch, thiên địa bất dung như vậy đâu chỉ tự tát vào mặt mấy cái là xong."
" Câm miệng."- Rõ ràng đã đạt đến giới hạn của ông ta rồi.
Nếu là mọi ngày, chắc chắn ông sẽ lùi một bước, toàn tâm toàn ý nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại thì khác, ông là kẻ chiến thắng, ông không cho phép bản thân chịu sự sỉ nhục.
" Haa"- Tử Uyên cười cười.
Chọc giận lão già này thật nhàm chán, suốt bao nhiêu năm qua phải đeo mặt nạ, hiện tại còn không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nhẫn nhục thành tính, không, là hèn hạ thành tính, đến nỗi không dám ra tay một người yếu thế như cô.
Nhàm chán
Vô vị
" Ngươi cười đủ chưa?"- Hội trưởng lão vốn đã mất kiên nhẫn, nhìn màn đấu khẩu của hai người cũng khiến họ chột dạ, hàm ý của Tử Uyên, đâu phải chỉ bao gồm Nam Cung Sự.
Tử Uyên thôi nhìn Nam Cung Sự, tầm nhìn mở rộng, đảo mắt bao trùm căn phòng, nhìn rõ từng gương mặt quen thuộc ngồi trong đại sảnh.
Ánh mắt nhàn nhạt, hàn ý lạnh thấu xương khiến đối phương bị cưỡng chế, cổ họng nghẹn lại, không nói thành tiếng.
Tất cả những người còn lại đều lặng lẽ cúi đầu xuống.
" Tệ, rất tệ."-