Đột nhiên, từ cơ thể yếu ớt truyền lại một chút động tĩnh, năm ngón tay bắt đầu co giật, cường độ rất nhỏ nhưng đủ chứng minh rằng: cô đang tỉnh lại...
" Điềm..."- Mi mắt nặng trĩu, đấu tranh không muốn mở ra...
" Lão đại, cô tỉnh rồi..."- Sở Điềm thở dài nhẹ nhõm, tỉnh là tốt, tỉnh là tốt...
" Ngủ được bao lâu rồi?"- Giọng nói nữ nhi hơi khàn, cổ họng bị khô, lại thêm tư vị đắng chát nơi đầu lưỡi khiến cô vô cùng khó chịu.
" Mười một tiếng bốn hai phút."
" Bọn họ đâu?"
" Chạy rồi."
" Anh ấy...."- Mày liễu nhíu lại, thân thể không khoẻ lại lo lắng áp lực, trái tim cô sớm đã bị đè nặng bởi một vật vô hình.
" Đại tiểu thư à đại tiểu thư, mới tỉnh dậy cô đã gấp rút hỏi tin tức tên đó, rốt cuộc anh ta là ai?"
" Nam nhân cùng giường."
" Cùng...giường....???"- Có phải cô bị bắn tới hỏng lão rồi không, một đoá tuyết sương năm cánh, lạnh lùng cô độc, đột nhiên thông báo có "bạn cùng giường".
Chịu nghe tin động trời này chi bằng cho anh một viên đạn, kết liễu đi là vừa.
"...."- Ngạc nhiên thế sao?
" Lão đại, cô đừng nói đùa nữa, trái tim nhỏ bé này không chịu áp lực lớn được đâu?"
" Đùa? Tùy cậu, nói đi, bọn chúng chạy đi đâu?"
" Người ta làm việc có kế hoạch, muốn cướp Nam Cung gia cũng nằm trong "đại sự" đó, được không? Sau khi rời Nam Uyển, bọn chúng chạy ra cảng X, lên tàu ra biển rồi, đến một chiếc thuyền rách cũng không nỡ để lại cho chúng ta.
Haiz, đáng tiếc, đáng tiếc, họ không kịp đợi cô tỉnh dậy đi tìm bọn chúng tính xổ.
Còn tên nam nhân cô tìm, đi theo chúng rồi."
" Ừ."
" Không có gì muốn nói à?"- Sở Điềm giật mình, thái độ lạnh nhạt này là sao?
" Không."
" Haiz, bà cô trẻ bị bắn hỏng não rồi, là anh ta đi theo bọn chúng không phải bị bắt giải đi, cô không tò mò sao?"
" Không có."- Anh ấy, không vô dụng vậy đâu, Dạ Thiên đủ khả năng để chạy trốn, cơ bản, là muốn hay không.
" Được...được...tôi chịu...."
" Đi đi, đi chuẩn bị."- Tử Uyên thúc giục, cô nhìn lên bàn tay đang bị kim truyền "giữ" chặt, loay