Trong căn phòng tràn ngập không khí nóng bỏng, có một người đàn ông đang ôm người phụ nữ bị chuốc thuốc.Cô ấy yếu ớt, mỏng manh tưởng chừng chỉ cần một làn gió nhẹ là có thể thổi bay. Còn anh, nâng niu, cẩn thận như nâng vật quý không nỡ làm tổn thương.Cô không yên ổn nằm trong lòng anh, luôn cựa quậy khiến cho chiếc váy vốn đã xộc xệch rơi nhẹ khỏi bả vai trắng ngần. Rồi cô rướn người lên hôn anh.Thật kì lạ, anh không phản cảm bởi nụ hôn bất ngờ của cô mà cảm thấy vô cùng thích thú.
"Đúng là một cô gái ngây thơ."
Nghe vậy, cô càng hôn mãnh liệt hơn, tiến sâu vào trong khuấy đảo lung tung. Anh vô cùng phối hợp nhưng cánh tay dường như không yên phận bắt đầu đụng chạm lung tung.Anh nhẹ nhàng gạt chiếc dây áo cuối cùng xuống khỏi người cô, cúi xuống bế cô lên giường,cẩn thận đặt xuống
"Trở thành người của tôi,,em không thoát được đâu."
Nói rồi anh cười nhẹ, cúi xuống hôn cô chăm chú. Nụ hôn dịu dàng, nghịch ngợm. Cánh tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt cô, mơn trớn làn da cô rồi từ từ trượt xuống xương quai xanh đẹp mê hồn.Như được thể nó xuống tận vùng đồi núi trùng điệp đến vùng đồng bằng phù du.Nó chiếm lấy cô cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu xuống, bởi hôm qua ai đó quá vội vàng mà chỉ kéo một chiếc rèm mỏng khiến cho ánh nắng ban mai rọi xuống chiếu vào mắt cô. Cô nhíu mày lại,mơ màng giơ tay lên che nắng khiến cho chiếc chăn mềm mại rơi xuống làm hiện lên cảnh đẹp vô cùng. Cô mở mắt, hai tay dụi dụi hệt như con mèo nhỏ mới thức giấc. Cô quay người định ngủ tiếp thì phát hiện có chỗ bất thường. Mắt to tròn, ngơ ngác như nai con nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mỉm cười trước mặt. Anh cười cười nhìn cô, nhếch mày rồi nói:
" Dậy rồi à, bảo bối."
"Anh là ai, sao lại nằm trên giường tôi. Cút xuống ngay." -Cô nghiêm túc ra lệnh, khí khái vô cùng, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng vang vọng trong căn phòng lớn khiến anh bất giác cười lên.
"Tôi, tôi là ai? Em nghĩ tôi là ai?"
Nói rồi anh ta quay lưng lại chỉ ra vết cào nhỏ nhưng chằng chịt trên lưng, thậm chí vài nơi còn nhỏ máu tươi. Nhìn thấy chúng, mặt cô đen lại, ánh mắt lạnh lùng hơn:
"Bao nhiêu?"
"Vô giá..."
"Vậy không cần?"- Tử Uyên lặng lẽ, cô định rời khỏi.
Hành động này. Chậc.
" Ăn tôi rồi, còn muốn đi sao? Em tưởng nơi này muốn đến thì đến, muốn đi liền đi?"
" Anh muốn sao?"
" Làm người phụ nữ của tôi."
Cô hỏi, anh trả