Tử Uyên nghe Dạ Thiên trả lời, không mảy may suy nghĩ làm cô có chút khó chịu.Là một người đàn ông, anh có rất nhiều quyền lợi riêng được nhận.Đặc biệt trong ngày đăng kí kết hôn, không ai đi một mình cả.Vậy mà anh đồng ý sao?
Thôi vậy....
"Lát nữa,tôi sẽ đi cùng anh. Chúng ta đến một nơi trước sau đó tới Cục dân chính."
"Ừm..."-Dạ Thiên mừng thầm.Anh biết mặc dù cô rất lạnh lùng, có phần ương ngạnh nhưng thật sự cô dễ mềm lòng.
Lạt mềm buộc chặt vậy.
Thấy vẻ mặt thờ ơ, vô cảm của Dạ Thiên nhưng ánh mắt không kìm được sự vui vẻ thỉnh thoảng liếc sang nhìn trộm mình, Tử Uyên có chút buồn cười.Có ai diễn giỏi như anh không? Giải Hollywood còn nợ anh một tượng vàng a.
......
Trước một toà cao ốc lớn,dưới bóng cây dương xanh, từng giọt nắng rơi xuống, lướt trên khuôn mặt của thiếu nữ.Làn da trắng sứ thật mềm, mịm màng như ngọc.Đôi mắt to tròn, lấp lánh dáo dác nhìn xung quanh tìm một thứ gì đó. Mái tóc xoăn nhẹ nhàng bay trong gió.Y phục trắng kẻ sọc, váy ngắn đen nổi bật, trên tay cầm túi giấy nhỏ, màu sắc hoà nhã, trang trọng.
Một lát sau, một chiếc xe đi tới, dừng lại trước mặt cô.Cửa xe bật mở, một thân phong hoa tuyệt đại xuất hiện, rực rỡ như mặt trời, toả ra thứ ánh sáng chói mắt kì lạ.Mỗi hành động cử chỉ đều ưu nhã, hấp dẫn.Cô cao quý như ngọc, cao ngạo,rực rỡ như đóa hồng đỏ.Uy áp nữ vương lan rộng trong không gian khiến mọi người bất giác run sợ.
"An Nhiên....".- Giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm tim mọi người tan chảy.
Tuy nhiên, có một người đang vô cùng khó chịu ngồi trong xe, ánh mắt không thể ngừng dõi theo cô gái vừa xuống xe.Cô quá đẹp, thật sự quá thu hút.Nhưng cô là vợ tương lai của anh, à không, hiện giờ hai người đang chuẩn bị đi đăng kí kết hôn,vậy cô chính thức là vợ của anh rồi,vậy mà bọn người đáng chết kia dám có hi vọng, mơ tưởng đến Dạ phu