Buổi tối trong Giang Thành vô cùng náo nhiệt. Người xe đông nườm nượp.Vô số ánh đèn từ những khách sạn, những khu nhà lớn rọi xuống đường, in trên thành ô tô đang chuyển động.Mọi thứ thật vội vã...ngoại trừ một chiếc xe đặc biệt đang di chuyển trên đường. Mặc dù đây là xe giới hạn bản đặc biệt với thiết kế động cơ tân tiến nhất nhưng so với những chiếc còn lại, nó chạy rất chậm, vô cùng từ tốn.
Đương nhiên, tài xế xe là Dạ Thiên.Hành động này của anh làm cho Tử Uyên...cạn lời.Anh có cần phải đặc biệt đến vậy không??? Nhưng cô vẫn yên lặng, đầu đầy hắc tuyến nhìn anh.Dạ Thiên biết suy nghĩ của cô, anh chỉ cười trừ.Cả ngày hôm nay, Dạ Thiên bận dọn dẹp,anh đã gọi cho quản lý mua cơm đến cho cô.Anh sợ cô không thích nên mua rất nhiều loại ở các cửa hàng khác nhau.Tuy vậy, cô chỉ ăn một chút hầu như còn bỏ lại toàn bộ.Dạ Thiên định không ăn cơm trưa nhưng anh không muốn để cô ăn một mình nên cũng ngồi cùng bàn ăn một vài miếng.Bàn ăn thịnh soạn còn lại toàn bộ.Mỗi đĩa chỉ vơi chút ít.
Anh và cô đều ăn ít, anh sợ cô đói bụng lại đi xe nhanh nên khó chịu vì vậy mới cố gắng giảm tốc.
Nhà hàng mà Dạ Thiên định tới cách khu cô ở không xa, hai người đi một lát là tới nơi.
Anh dừng xe trước một toà nhà lớn, kiến trúc cổ phương Tây tinh xảo, tỉ mỉ vô cùng sang trọng thu hút sự hấp dẫn của Tử Uyên. Nhà hàng này đích thân hoàng tử và hoàng tử phi của Pháp thành lập kỉ niệm 63 tháng kết hôn.Trước khi được mở rộng thì nó chỉ dành để phục vụ hoàng tử và nữ hoàng Pháp vì vậy để có thể đặt một phòng có thể coi là việc khó như lên trời.
Đương nhiên,điều đó ngoại trừ Dạ Thiên và Tử Uyên.
Dạ Thiên giúp cô mở cửa xuống xe,chân ngọc vừa chạm đất, quản lí nhà hàng đã vội vã chạy tới nghênh đón.
Ông là người phương Tây, rất lịch sự,trầm ổn, cử chỉ thân thiện,nhã nhặn.Tuy ông biết nói tiếng Trung nhưng phát âm có chút không quen.
" Hoan nghênh hai vị tới