Tiếng nói chuyện của Lăng Quốc không nhỏ, mọi người xung quanh nghe khá rõ, ai ai cùng tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi. Nhưng rất nhanh, mọi người cùng Lăng Quốc đi ra ngoài đại sảnh, không lãng phí một giây.
Bất ngờ nhất là Lăng Quốc, ông nhớ không nhầm có sai người gửi thiệp mời cho Dạ Thiên nhưng không có hy vọng gì nhiều. Dạ nhị thiếu lẽ nào lại chịu đại giá quang lâm đến bữa tiệc nhỏ này của ông. Nhưng không ngờ anh lại tới,đó là vinh dự mà bất kỳ ai trong Giang Thành này đều mơ ước. Nếu nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn, ông sẽ một bước lên mây, không cần phải lôi lôi kéo kéo tay với những kẻ ngang hàng nữa.
Chỉ bằng mấy bước chân ra đại sảnh, Lăng Quốc đã mơ tưởng đến tương lai cẩm thạch ngọc tú,quả là tâm cơ sâu rộng.
Mọi người vừa kéo ra đã chứng kiến một màn kinh hãi như vậy, có lẽ,cả đời không quên.
Một chiếc xe Duggh phiên bản cực giới hạn. Có thể nói là bản giới hạn trong giới hạn. Thân xe thon dài, đen huyền, mỗi một chi tiết trên xe đều nói là cực phẩm trong cực phẩm. Cửa xe gấp khúc, tự động thu lên không trung. Chỉ đứng nhìn thôi cũng áp bách, khó thở cực độ. Đương nhiên, điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Lăng Quốc và Lăng Cẩm càng thêm mãnh liệt.Lăng Cẩm an an tĩnh tĩnh, gương mặt vẫn là vẻ quyến rũ,mị hoặc.
Cánh cửa xe bật mở, người đàn ông trong xe bước xuống, từng động tác,từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều hoặc,tiêu sái vô cùng.
Dạ Thiên đứng trước cửa xe, thân người cao,dáng thon lại dài. Khuôn mặt tuấn mĩ cực độ, ngũ quan đao khắc thập phần khí phách, nhất là đôi mắt tà mị,lạnh lùng có phần nguy hiểm. Anh như một bậc đế vương uy lãm, nói khí phách có khí phách, nói phong dật tuấn lãng cũng có, nói mĩ lệ nguy hiểm cũng có, thanh lãnh, lạnh lùng cũng có. Đơn giản chỉ là: tôn quý, cao cao tại thượng, uy áp kinh thiên động địa.
Mọi người, không chỉ phụ nữ,tất cả đều lặng người trước vẻ đẹp của anh. Tất cả đều nghĩ, Dạ Thiên là