Người khó coi nhất là Lăng Cẩm, từ lúc Dạ Thiếu tới, chưa từng liếc mắt nhìn cô một lần. Đối với người tự cao như Lăng Cẩm, sao có thể chịu ủy khuất như vậy. Đương nhiên, Lăng Cẩm đã nhớ ra thiếu nữ đi bên cạnh anh là cô gái nhà quê mà cô gặp ở trung tâm thương mại lần nọ. Làm mất mặt cô, cô sẽ trả, cướp người đàn ông của cô, hừ, không có cửa đâu. Lăng Cẩm hung hăng, ánh mắt cay độc phần nào lại tăng thêm.
Giữa đại sảnh lớn, anh và cô là trung tâm của buổi tiệc. Mọi người đều nâng ly mời anh một ly, nhưng anh không hề động tới. Một lúc lâu mới cầm ly rượu bên cạnh, nâng lên một chút, thong thả nhấp một ngụm. Tử Uyên cũng không kém, cô ngồi bên cạnh, mặc kệ những oanh oanh yến yến bên cạnh cứ ríu rít vào tai cô những lời vô nghĩa. Thi thoảng, chỉ nâng một ly Whisky hảo hạng rồi nhấp một ngụm.
Lăng Quốc và Lăng Cẩm đen mặt, vốn dĩ hai cha con họ là trung tâm của bữa tiệc, không ngờ, mọi chuyện lại thành ra như vậy.
" Lăng Tổng, ngài có gì muốn nói sao?"- Dạ Thiên một tay cầm rượi, một tay đúi túi quần, vốn dĩ định thời cơ lợi dụng, nắm tay cô cả buổi nhưng không ngờ vừa vào đại sảnh cô lại buông ra. Dạ Thiên một bụng ủy khuất, nhưng vẫn nhất quyết kìm nén trong lòng, bây giờ có một con heo làm anh không vui, thôi thì anh tác thành cùng nó chơi đùa một phen vậy.
Nghe Dạ Thiên chủ động bắt chuyện với mình, Lăng Quốc hớn hở, trong lòng tràn ngập vui sướng,vội vội vàng vàng kéo tay Lăng Cẩm đến trước mặt Dạ Thiên. Hành động nhanh gọn, không hề để ý đến Tử Uyên ở bên cạnh.
Lăng Cẩm đang khó chịu, thấy Dạ Thiên chịu mở lời, lập tức cô phấn chấn lại tinh thần, để mặc bản thân bị Lăng Quốc kéo đi. Trong thời gian ngắn ngủi đó, cô vội vàng chuẩn bị, dùng khuôn mặt xinh đẹp nhất nhằm thu hút sự chú ý của anh.
" Dạ Thiếu quả đùa, gặp ngài, là vinh dự của tôi, đâu có lời nào muốn nói. Lăng Cẩm, tới đây."- Vừa nãy nghe anh gọi, con hồ ly lâu năm Lăng Quốc không thể không