Dạ Thiên và Tử Uyên sớm đã không đủ kiên nhẫn để nhìn, trong lòng hai người đều vô cùng chán ghét đoá bạch hiên hoa này. Từ lúc Dạ Thiên nói chuyện với Lăng Cẩm xong, anh liền quay lại nhìn cô, thấy cô không hề có biểu cảm khác biệt nào, anh có chút tổn thương a. Thấy chồng mình nói chuyện với nữ nhân khác,người là vợ như cô không ghen sao? Nghĩ là làm, Dạ Thiên kéo ghế gần cô hơn, không kiên nhẫn ghé môi cạnh tai cô, thì thầm:
" Em không ghen sao?"
Hơi thở mát lạnh, mùi bạc hà thanh mát thoang thoảng, giọng nói đàn ông đầy từ tính.Khuôn mặt của Tử Uyên có chút ấm nóng. Cô lườm anh một cái:
" Đối với cô ta, tôi phải ghen sao? Tôi biết ánh mắt anh không tệ vậy đâu."
Ồ
Tử Uyên nói ánh mắt anh không tệ, vậy là tốt đi. Ừm, Dạ Thiên ngẫm nghĩ, quả không tệ nên anh mới lấy được cô làm vợ. Dạ Thiên lập tức vui vẻ, anh ghé môi sát hơn, há miệng cắn cắn vào tai cô một cái. Vốn dĩ Tử Uyên rất nhạy cảm, cô cũng chẳng đề phòng người đàn ông này, giữa nơi công cộng, anh ta dám làm gì cô chứ. Nhưng Tử Uyên sai thật rồi, rất lâu rồi cô mới thấy mình ngây thơ như vậy, lại tin tưởng một con sắc lang.
Tử Uyên đang ngồi,tư thái điềm tĩnh nhưng anh cắn một cái khiến toàn thân cô run lên, từ cổ họng phát ra một âm thanh mềm mại, khuôn mặt bất chợt đỏ ửng. May mắn, mọi người đang chú ý tới Lăng Cẩm, âm thanh của cô cũng rất nhỏ, nếu không để ý sẽ không nghe thấy. Tử Uyên xấu hổ, cô lườm anh, ánh mắt giận dữ hình viên đạn.
Vậy mà Dạ Thiên vẫn không hề có phản ứng, anh vẫn thản nhiên nhưng chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ưu nhã ngồi thưởng thức rượi vang, chỉ là ánh mắt tràn ngập vui vẻ, thoả mãn.Bộ dáng ngây thơ, vô tội này của anh thật khiến Tử Uyên tức chết. Một người điềm tĩnh như cô đang tức giận, cô chỉ muốn đứng dậy dạy dỗ người