Tử Uyên đặt bàn tay nhỏ nhắn trên mặt đàn, vuốt nhẹ. Đây là thói quen của cô, muốn cô đánh đàn, chất liệu làm đàn không thể tầm thường. Nhưng loại đàn thập nhị này, ừm, có chút miễn cưỡng, chất liệu không phải loại đặc biệt quý hiếm nhưng gỗ làm đàn cũng thuộc hàng thượng phẩm. Đánh giá một hồi, Tử Uyên khẽ thở nhẹ, những ngón tay ngọc ngà, thon dài, trắng như tuyết lướt nhẹ trên những dây đàn. Một động tác nhỏ nhưng thể hiện sự điêu luyện và kinh nghiệm của nhạc công.
Không tệ.
Tử Uyên âm thầm đánh giá. Những ngón tay mới bắt đầu chuyển động tạo ra một loại âm thanh kì diệu. Âm điệu du dương, lúc lên cao thanh lãnh như tiếng sáo trúc, lúc trầm lặng như tiếng tì bà ngân vang. Bản nhạc cầm Tử Uyên đang phổ cũng rất kì lạ, chỉ có hai từ: thất thường mới có thể diễn tả hết. Tiếng đàn bi ai, nghe như tiếng khóc của thiếu nữ nhưng bất chợt thanh âm thanh đổi, lại quyến rũ, ngân vang như tiếng cười vui vẻ; khi song tấu dây đàn, lại cảm giác sự nổi giận phi thường lớn của một người; lúc lại âm trầm, tà mị, nguy hiểm như sự thức dậy của một thứ nào đó. Bản nhạc kì lạ khiến cảm xúc người nghe đan xen thay đổi, nhưng rõ nhất là cảm giác sợ hãi và kính phục, toàn thân lạnh ngắt, nổi hết da gà.
Tử Uyên vẫn không hề để ý đến cảm giác của mọi người, cô đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, một nơi bất khả xâm phạm. Một thân phong hoa tuyệt đại ngồi đánh đàn, khuôn mặt tuyệt mĩ phủ một tầng ánh sáng mỏng, nhẹ như sương mờ. Đôi mắt hoa đào lạnh lùng, mị hoặc thi thoảng nhắm lại, hàng mi dài uốn lên thành một đường cong tuyệt đẹp, mày liễu thanh mảnh, dịu dàng. Mái tóc đen óng, dài mịn được uốn lại thành từng nét cong hoàn mĩ, vừa thanh lệ vừa cao quý. Cô mặc đầm trắng, những lọn tóc rũ xuống trước ngực trông rất bắt mắt.
Một lúc lâu sau đó, tiếng đàn nhỏ dần rồi im bặt, Tử Uyên cũng đứng dậy, cô chỉnh lại tà váy