Tử Uyên cũng chẳng muốn nói nhiều. Quả thật, nhìn vật phẩm của anh cô cũng rất kinh ngạc, người đàn ông này có cần như vậy? Lĩnh vực nào cũng là thiên phú kinh người vậy sao? Nếu là người bình thường, chắc chắn cô đã đỏ mắt ghen tị.
Oh, Tử Uyên quay người lại, cô cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng nhìn cô không rời. Hừ. Không sai, lại là anh. Vừa xoay lại, đối diện với ánh mắt sủng nịnh ngập nước của anh, không hiểu sao, cô có chút vui vẻ.
" Hửm?"- Tử Uyên hỏi ý.
Dạ Thiên lắc đầu, thân thể cao lớn chậm rãi tiến lại gần cô, nửa cố ý lại vô ý nắm chặt lấy tay cô. Tử Uyên giật mình, nhưng cô cũng không buông tay anh. Hành động này của cô khiến Dạ Thiên rất ngạc nhiên, anh vui vẻ cười cười, không để ý mọi người xung quanh đang ngây ngốc nhìn mình.
" Khách quan, còn một tảng đá nữa. Vì độ hoá nguyên cao, rất khó để tách tảng đá ra nhưng chúng tôi sẽ dốc hết sức."
" Ừm."
Đang vui vẻ, nghe thấy Hạ Trạch nói chuyện, gương mặt tuấn mĩ lập tức nghiêm trọng, lạnh lùng, không còn vẻ ôn hoà, sủng nịnh. Thái độ quả khác nhau một trời một vực.
Sau khi Dạ Thiên đồng ý, Hạ Trạch tiếp tục tách đá, công việc diễn ra rất khó khăn, phức tạp. Mỗi công đoạn cần sự tỉ mỉ, thủ công cao, nếu không, sẽ làm hỏng vật phẩm bên trong.
Cách lớp đá cuối cùng rất mỏng, Hạ Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.Trong đời ông, đây có lẽ là lần tách đá khó khăn nhất, ông dốc toàn sức lực, sự tập trung cao độ mới có thể hoàn thành. Coi như là thành công ngoài mong đợi.
" Khách quan, mời."
Dạ Thiên gật đầu, không nhanh không chậm tiến lên. Lần tách đá này, anh phải mất vài phút để bỏ lớp đá bụi còn lại, vỏ đá hoàn toàn không giống với những viên trước đây, rất thô và cứng.
" Không tệ."
Dạ Thiên cười như không cười, gật đầu hài lòng. Anh cầm viên đá lên, tỉ mỉ quan sát.
Thạch Triết và Hạ Trạch rất nóng lòng, hai người như đang đứng trên than đỏ, mỗi một giây đều không yên lòng, lén lút nhìn Dạ Thiên. Tập trung