Tử Uyên đỏ mặt, khuôn mặt trắng sữa, mềm mại, ánh mắt hoa đào phủ một tầng sương mỏng vừa mơ hồ lại quyến rũ. Tử Uyên hít sâu, lườm anh giận dỗi.
" Hừ."
Dạ Thiên không nói, bàn tay chung thủy vân nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt băng lãnh nhìn những người phía trước.
" Cậu trai trẻ, nể tình cậu là vãn bối, Thạch mỗ sẽ không tính toán với cậu. Ngược lại, ta sẽ trả giá cao mua lại viên thạch anh trên tay cậu, được không?"
" Thạch Triết, ông bỉ ổi. Ban đầu đã định sẵn mỗi bên một nửa số đá, ông cũng đào được vật phẩm, hà cớ gì lại ra tay với bảo vật trong tay cậu ấy. Đường đường là một lão tiền bối trong nghề, không ngờ là một tên Trình Giảo Kim tâm cơ a. Thạch gia nhiều đời lương thiện, không ngờ lại bị hủy hoại trong tay Thạch Triết ông."
" Hạ Trạch, Thạch Triết tôi làm việc lương thiện, đường đường chính chính, há lại để ông lên tiếng sỉ nhục.Ngược lại là ông, câu trước câu sau đều nói Thạch mỗ bất chính, lẽ nào ông đang tính toán tâm cơ gì? Hạ Trạch, ông vì chuyện cá nhân mà làm trái với đạo đức nghề nghiệp, vậy là công chính?"- Thạch Triết cười lớn.
" Thạch Triết, ông...."
" Tôi? Ha. Hạ Trạch, ông đừng quên đồ vật trong tay tôi. Chỉ một cuộc điện thoại của tôi, cũng đủ khiến mọi thứ của ông lập tức hủy hoại."
" Vậy sao? Thật sự muốn biết Thạch tiên sinh đây muốn làm gì?"- Tử Uyên cười, nụ cười đầy hàn ý, không có một chút cảm xúc dư thừa. Tư thái cao ngạo, lạnh lùng, khinh thường mọi vật của cô thật sự rất chói mắt.
" Cô, được, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Thạch mỗ không phải người độc ác, tất cả đều tại các người ép ta. Nhu Nhi."
" Gia gia, con...."
" Thạch Nhu Nhi, ngươi muốn tạo phản."
" Gia gia, con không có."- Thạch Nhu Nhi lưỡng lự, cô khó xử nhìn Thạch Triết.
" Tốt, rất tốt. Cả ngươi cũng muốn tạo phản. Ngươi không có gan để làm, nhưng ta có."- Thạch Triết gắt gao lườm Thạch Nhu Nhi.
Thạch Triết giật lấy điện thoại trong tay cô. Ông không có thói quen cầm điện thoại vì vậy luôn để Thạch Nhu Nhi giữ