Cô quơ cái ô trong tay lung tung, Diệp Xán Bạch rất giỏi, giống như từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng rốt cuộc đối phương nhiều người, huống chi vẫn còn con ghẻ cô đây, bị đánh đến mấy lần, mới đánh ngã đám người kia, hai người chật vật không chịu nổi."Học trưởng, học trưởng, anh không sao chứ?" Đường Tuế Như lo lắng không dứt hỏi."Tôi không sao!" Diệp Xán Bạch giẫm một chân lên ngực của một người trong đó, bàn chân dùng sức: "Nói! Là ai phái mày tới?""Nói! Nhanh lên một chút! Nói!" Đường Tuế Như đứng bên người Diệp Xán Bạch, cáo mượn oai hùm.Người nọ căm tức nhìn bọn họ, mím môi, không nói."Học muội, gần đây cô ...""Được rồi! Tôi đắc tội Nam Ương Ương rồi! Nhưng, chị ta ..."Lúc Đường Tuế Như nói Nam Ương Ương, phát hiện vẻ mặt của người nằm trên đất biến đổi, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Diệp Xán Bạch phát hiện.Đường Tuế Như trừng mắt nhìn người trên đất: "Học trưởng, hay là chúng ta đến bệnh viện xem một chút đi!"Đường Tuế Như lôi cánh tay anh một cái, liền buông ra.Trên người hai người đều ướt đẫm, cô mặc áo sơ mi mỏng manh và quần soóc, kiểu dáng như vậy dính vào người, đồ bên trong. Đường nét quần áo như ẩn như hiện."Lạnh quá!" Cô chạy rất nhanh, nhớ gần đây có phòng khám bệnh tư nhân."Tôi không sao, không cần đến bệnh viện! Đến nhà tôi đi! Cô cần thay quần áo." Diệp Xán Bạch che ô, galant che ô cho cô như trước."Hả? Đến nhà anh? Tôi không muốn!" Cơ thể nhỏ nhắn của cô đột nhiên chạy về phía tàng cây bên cạnh, thật sự cảm thấy mưa nhỏ hơn không ít.Dáng vẻ cô như vậy, về nhà là không được, nếu về Diệp phủ, quản gia đó, nhất định sẽ nói với Diệp Cô Thâm, nhà Diệp Xán Bạch, cô lại càng không đi!Cô nam quả nữ, đến nhà của một người đàn ông còn chưa quen biết, lại không phải cô điên rồi!"Học trưởng, chuyện vừa rồi, rất cảm ơn anh, tôi vẫn nên không đến nhà anh!"