Diệp Cô Thâm mặc áo ngủ, xoa tóc, đến gần cô, “Không có.”“Đó là chứng minh em quả nhiên khiến vạn người mê!” Cô duỗi hai chân dài trắng nõn ra, “Chú Diệp, đêm nay anh ngủ sô pha hay là ngủ trên mặt đất!”Cô cho rằng ít nhất sẽ sắp xếp cho cô ở phòng khách, kết quả, đều không có!“Ngủ trên giường.”Có giường, có Nhuyễn Nhuyễn, ai muốn ngủ sô pha chứ?Đường Tuế Như mở to mắt nhìn cái giường rộng rãi, cho dù có rộng đi nữa, trong lòng của cô vẫn cảm thấy sợ hãi.Diệp Cô Thâm càng ngày càng làm càn, lần trước là chân, ai có thể bảo đảm đêm nay anh sẽ không đột nhiên bộc phát thú tính chứ?“Chú Diệp, chúng ta……” Cô dịch người sang bên cạnh, “Em nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ, không vượt Lôi Trì* một bước!”(*) Tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc“Cho nên, em đang chuẩn bị vẽ một cái vĩ tuyến 38 ở trên giường lớn?” Diệp Cô Thâm cúi đầu, tràn ngập xâm lược tính tới gần cô, “Nếu em vẽ, anh tuyệt đối sẽ không vượt qua!”Cô gái này sẽ tự mình lăn qua!Đã cùng giường vài lần, Diệp Cô Thâm biết lúc cô ngủ đều sẽ di chuyển.Đường Tuế Như che thân thể của mình đến kín mít, nhưng mà nóng quá!Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm đang tới gần,hơi thở nhẹ nhàng mát lạnh dừng ở trên gò má của cô, giờ phút này, khuôn mặt nhỏ của mình nhất định đã ửng đỏ như hoa hồng rồi.Nếu còn tiếp tục như vậy, Diệp Cô Thâm không ăn cô, lỡ như, cô ăn Diệp Cô Thâm thì phải làm sao bây giờ?Cô đột nhiên nhắm mắt lại, “Em ngủ rồi! Ngủ ngon!”“Chăn của anh đâu?”Trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, bây giờ đã vào đầu thu, ban đêm có hơi lạnh rồi.Đường Tuế Như úp mặt vào chăn gào lên, “Chú Diệp, thân thể của anh tốt như vậy, còn cần dùng đến chăn sao? Huống chi, đây là nhà của anh, tự tìm chăn đi Diệp nhị thiếu gia! Một câu thôi! Em mặc kệ! Em muốn một mình ngủ một giường!”“Ừ……”Diệp Cô Thâm nói ra một từ thật nhẹ thật nhẹNửa đêm, Đường Tuế Như bị nóng tỉnh.Còn nguyên nhân thì chính là cho dù mình đã bọc đến kín mít, Diệp Cô Thâm vẫn có thể giống như con bạch tuột, ghé sát vào người cô, quấn chặt