"Điện thoại của em hết pin..." Cô cũng rất ấm ức: "Xin lỗi, sau này sẽ nói với chú Diệp.""Túi của em...""Bên trong có vật gì quan trọng chứ?" Diệp Cô Thâm lo lắng nhìn cô gái trên lưng mình, giọng cô dịu dàng và mềm mại tựa nước, như thể đã trải qua ấm ức rất lớn."Có giấy kết hôn của chúng ta..." Đường Tuế Như buồn bã dựa người vào tấm lưng vững chắc anh.Rõ ràng bên trong còn có điện thoại, chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, nhưng cô lại theo bản năng cảm thấy giấy kết hôn của họ rất quan trọng.Thật kỳ lạ!Tâm trạng căng thẳng của Diệp Cô Thâm chợt dịu đi: "Anh sẽ giúp em tìm.""Ừm! Em tin anh!" Cô cảm nhận được sự an toàn và dịu dàng trước nay chưa từng có.Ở cửa Thất Dạ, cạnh xe của Diệp Cô Thâm, trong tay Lâm Thượng đang cầm một cái túi, sau lưng là vài viên cảnh sát khống chế một người đàn ông đang cúi đầu.Tuế Tuế đã ngủ thiếp đi trên lưng Diệp Cô Thâm."Nên xử lý thế nào thì xử lý thế nấy." Diệp Cô Thâm lạnh lùng dặn dò một câu, khéo léo chuyển cô gái trên lưng sang vòng tay mình.Lâm Thượng lái xe, cả ba rời khỏi Thất Dạ....Nửa đêm, Tuế Tuế đang nằm trong lòng Diệp Cô Thâm chợt tỉnh lại.Cảm nhận được sự mềm mại bên dưới, là chiếc giường của cô.Bàn tay to của Diệp Cô Thâm đang ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô, trên người cô lại đang mặc áo ngủ, hình như còn vừa tắm rửa xong.Nhất định là khi nãy cô đuổi theo tên trộm nên quá mệt mỏi, mới ngủ thiếp đi.Cô từ từ ngồi dậy, gỡ bàn tay đang ôm chặt của Diệp Cô Thâm, bước xuống giường.Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô trở về giường, ngoan ngoãn cầm lấy tay của Diệp Cô Thâm, nằm lại trong lòng anh."Nhuyễn Nhuyễn...""Hả..." Thì ra anh đã dậy từ lúc nào: "Anh dậy rồi thì không thể giả vờ ngủ tiếp ư?""Không thể."Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Sau khi cô nàng khỏi vẫn trở về vòng tay của anh, khoảnh khắc này, làm anh có cảm giác cho dù sau này họ không gặp