"Anh không phải chồng em sao! Ngủ với anh vẫn cần chịu trách nhiệm?" Cô thấy điều đó rất hiển nhiên!Quá đau rồi!Nghe vậy, cánh tay dài của Diệp Cô Thâm kéo ngăn kéo bên cạnh, xoay khẩu súng màu đen trong tay: "Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ giấc mơ của em chứ? Em nói là anh bắn em, hoặc em nằm xuống để anh ngủ cả đời?""Ư..."Đường Tuế Như lắc đầu, thủ trưởng đại nhân, ức hiếp người!"Đó chỉ là một giấc mơ! Đồ đáng ghét nhà anh, còn thật sự mang súng ra!" Đường Tuế Như cựa quậy trong lòng anh như đang giận dỗi.Diệp Cô Thâm đặt súng xuống, giữ chặt cô: "Không có đạn, làm sao anh nỡ lòng bắn em.""Nhưng anh vẫn làm em sợ! Thật xấu xa!" Cô không muốn quan tâm đến anh nữa!Trong lúc vùng vẫy, cô nhìn thấy một mảng đỏ như hoa trên tấm ga giường màu hồng ...Khuôn mặt của cô bất giác ửng đỏ, cũng không dám cựa quậy lung tung nữa: "Em đi tắm đây...""Anh bế em.""Em tự đi!""Em có chắc là mình có thể tự đi không?" Diệp Cô Thâm rời khỏi giường với cô: "Vất vả quá lâu đêm qua, em vẫn còn sức để chứng minh rằng anh đã không nỗ lực.""..." Cô không thử làm sao biết không có sức?Đêm qua cô đã chỉnh lí đơn giản, nhưng lúc này, Đường Tuế Như mới tỉnh táo nhận ra những vết đỏ ám muội trên cơ thể mình.Sau đó, khóe mắt cô liếc thấy tư thế thẳng tắp của Diệp Cô Thâm, liền quay mặt đi, không thể kìm nổi sự thẹn thùng.Bàn tay to nóng bỏng ấy đặt lên vai cô: "Để anh giúp em.""Không cần đâu!" Cô nào bị tàn tật mà ngay cả tắm cũng không làm được."Đêm qua, là anh giúp em." Diệp Cô Thâm không thể cưỡng lại sự mê hoặc của cô, không kìm được đến gần cô hơn."Em biết, sao anh không về phòng anh tắm!" Cô cũng đâu có bảo rằng không đến trường?Ơ...Điện thoại của cô, không phải đã bị trộm mất