“Hâm mộ ắt có ghen tị! Chị dâu, chị vốn dĩ có phải là thiếu nữ xinh đẹp không!” Đôi mắt đẹp của Lý Hành Nhạc ánh lên một chút xấu xa.Hiểu rõ ý cười trong mắt cậu ta, Đường Tuế Như đỏ mặt: “Nể mặt anh là bạn của chú Diệp, không so đo tính toán với anh!”“Oa… Nói như vậy, tôi còn được thơm lây à!” Lý Hành Nhạc cười uống rượu, cuộc sống ăn chơi hưởng lạc mới tuyệt làm sao.Bữa cơm kết thúc, bốn người cùng phòng ngủ bọn họ còn đang nói chuyện phiếm, Diệp Cô Thâm và Lý Hành Nhạc ra ngoài ban công đứng hóng gió.Hai ngón tay Lý Hành Nhạc kẹp điếu thuốc lá, tàn thuốc lúc sáng lúc mờ, làn khói trắng chờn vờn lượn lờ càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú mờ ám của Lý Nhạc Hành, còn tăng thêm một phần yêu dã.“Thật là không nhìn ra! Diệp Cô Thâm! Trước kia anh em gọi thế nào cũng không thấy được cái bóng của cậu, thế mà bây giờ thì hay rồi, tối qua vừa đưa chị dâu đi gặp anh em, hôm nay chị dâu đã đưa cậu đi gặp bạn bè rồi!”Mắt Diệp Cô Thâm nhàn nhạt nhìn mấy cô gái đang vui đùa bên trong, khuôn mặt cô chỉ nhỏ cỡ bàn tay đang cười tươi tắn, bây giờ anh mới hiểu được, đưa vợ mình tới giới thiệu với anh em, hoặc là gặp mặt bạn bè của vợ là một loại nghi thức thần thánh đến thế nào.Tượng trưng cho việc bọn họ đều thừa nhận rằng đây là một mối quan hệ thân mật chính thức.Tuế Tuế không còn cự tuyệt anh từ xa nữa.“Cậu cười cái quái gì thế? Say rồi à?” Lý Hành Nhạc thổi một hơi khói về phía anh, tự nhiên lại thấy nụ cười nhàn nhạt nơi đáy mắt Diệp Cô Thâm.“Cậu không nên trêu chọc Lý Bất Ngôn.”“Vì cái gì? Đừng nói là vì chúng tôi cùng họ Lý đấy?” Lý Hành Nhạc dựa lưng vào rào chắn, cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm Lý Bất Ngôn: “Tôi cảm thấy cô gái này rất thú vị, lần đầu tiên thấy có người mang dao đi phòng thân đấy!”“Cậu có biết cô ấy là ai không?” Mắt Diệp Cô Thâm trầm xuống: “Em họ cậu đấy!”“…” Lý Hành Nhạc ha ha hai tiếng: “Vậy thì càng phải trêu chọc, nếu nhà họ Lý mà bị đồn thổi bê bối loạn luân, vậy nhất định sẽ rất thú vị…”Đôi mắt đen của Diệp Cô Thâm càng thêm u ám, nhắc nhở cậu ta là để cậu ta đừng làm xằng bậy, không ngờ lại hoàn toàn phản tác dụng.“Một vừa hai phải thôi.”“Dựa vào cái gì? Nhà