Diệp Cô Thâm ngẩn ra, gọi anh là ông xã là lại vì cái này?Tay phải nắm lấy cô mềm mại, "Nhuyễn Nhuyễn càng đẹp hơn."Anh là đàn ông, tay đẹp đâu để làm gì.Tuế Tuế tựa hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thường ngày nổi mấy vạch đen, "Em nói đều là thật, nó rất đẹp! Ai nói anh đẹp trai như vậy! Bằng không, lần đầu tiên gặp, em cũng sẽ không nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, càng không có khí phách chảy máu mũi, nói đến, thật là quá khứ bi thảm. . . . . ."Diệp Cô Thâm ý vị sâu xa ừm một tiếng, "Nhuyễn Nhuyễn, có thật em đối với anh nhất kiến chung tình chứ?"Đường Tuế Như: ". . . . . ."Diệp lão ngưu, quá tự luyến!Cuồng tự luyến!"Em mới không có, em chỉ có mắt thưởng thức mà thôi!" Đường Tuế Như từ từ rút tay về, "Chú Diệp, anh đừng lo lắng, em trải qua nhiều năm như vậy, so với anh biết rõ nhất! Không có chuyện gì!""Nhưng anh vẫn không rõ.""Làm sao? Anh thé nào lại muốn biết?" Đường Tuệ Như cảm thấy có chút bất ngờ, "Không phải là chỗ đó chảy máu. . . . . ."Thật may là ngày hôm qua không có uống thuốc, cũng không mang thai, sau này nhất định phải dùng biện pháp!Ồ, cô làm sao nghĩ đến Diệp Cô Thâm không hề bối rối!Đầu óc cô nhất định bị quấy thành hồ dán, đúng rồi !Diệp Cô Thâm mặt không biến sắc nhìn chằm chằm cô, "Chưa từng thấy.""Anh là đàn ông! Đương nhiên chưa từng thấy! Chúng ta lúc ăn cơm, có thể đừng nói chuyện này hay không?""Có vẻ như, đều là em nói."Đường Tuệ Như: ". . . . . ."Còn có thể nói dễ nghe chút không!——Đường Tuệ Như đang trên đường đến trường, trước mặt, một nam sinh cao ráo đẹp trai chặn đường.Mặt trời cuối tháng 9 sáng rực rỡ.Thân hình cao lớn che khuất ánh nắng trước mặt cô."Bạn học, có việc gì?" Cô hỏi."Bạn học,