Khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Tuế Như nhỏ giọt nước mắt, bàn tay nhỏ túm góc áo anh: “Em mặc kệ, em là vợ anh, em muốn, anh đi làm nhưng phải thỏa mãn em!”Đường Tuế Như dùng sức xé áo anh, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào vị trí băng gạc quấn trên eo, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, vài giây mới đưa bàn tay nhỏ bé run rẩy tới.“Anh bị thương, anh cảm thấy có thể gạt em sao?” Đầu ngón tay cô vừa muốn đụng vào băng gạc lại thu trở về.Cô sợ anh đau.Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm biểu lộ khuôn mặt của cô, lòng cứng rắn cũng mềm nhũn, kéo cơ thể nhỏ đến: “Anh không sao, vết thương nhỏ.”“Vết thương nhỏ anh không cho em biết? Bị thương nặng có phải càng không cho em biết? Hay trong mắt của anh, em sẽ không đau lòng sao? Em biết rõ trước kia em không hiểu chuyện. Nhưng chúng ta đã ở cùng một chỗ nha, em sẽ lo lắng cho anh đấy!” Đường Tuệ Như đánh vào ngực anh: “Anh thả em ra?”“Em đi đâu?”“Anh không cho em ngủ, em về phòng mình!” Cô giãy dụa, muốn rời khỏi.“Tất nhiên cho ngủ, nhưng anh không thể cử động. Nếu không em ở phía trên?” Bàn tay Diệp Cô Thâm xoa vai cô: “Anh sẽ rất phối hợp.”“Mới không cần.” Cô chỉ lấy một cái cớ mà thôi, thực sự không phải muốn ngủ cùng anh.Đường Tuệ Như nhìn chằm chằm vào mệt vết thương của anh: “Anh quá xem thường em rồi! Dù gì em cũng là con gái Đường gia, cho dù vị thuốc mùi nhạt, em cũng có thể phân biệt được đấy!”“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Diệp Cô Thâm kiên trì.“Anh còn nói! Em lại không hiểu lòng anh sao? Lát nữa sau khi anh ngủ, em cởi băng gạc của anh đi! Lập tức có thể nhìn ra anh bị thương có nặng hay không, nếu anh bị thương không nặng nhất định sẽ đi đón em. Anh lại chỉ có nằm trên giường, còn cậy mạnh!”“Diệp Cô Thâm, có phải anh cảm thấy cơ thể anh làm bằng sắt hay không? Rất lợi hại nha, vết thương nặng cũng coi chỉ như là vết thương nhỏ thôi à?”“Em