Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bên mặt lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, cô không hiểu sao tâm tư nhộn nhịp, sau đó lặng lẽ nhẹ nhàng xuống giường.Dưới tầng, cô một mình ăn cơm trên bàn ăn, quản gia yên lặng nhìn cô.“Phu nhân, tiên sinh còn chưa dậy?”“Khụ khụ khụ…” Đường Tuế Như thiếu chút nữa bị sặc sữa bò.Cô vừa nãy là không muốn nhìn thấy hình ảnh cấm vào buổi sáng cho nên mới vội vàng rơi đi.Nhưng…Diệp Cô Thâm sao còn chưa thức dậy?Cô nhìn lên phía trên, bậc thang rỗng tuếch.“Phu nhân, cô có mang lên phòng cho tiên sinh không?”“Vâng, được. Ông chuẩn bị đi, cháu sẽ mang lên cho anh ấy!”Đường Tuệ Như vội vàng ăn điểm tâm xong, rồi vội vàng đứng dậy, bưng bữa sang lên, đôi mắt trông mong đi lên.Trên giường, Diệp Cô Thâm còn đang nằm nhưng đã tỉnh ngủ rồi.Cô bĩu cái miệng nhỏ: “Cố ý nha, rời giường không xuống dưới ăn cơm!”“Đợi em.” Diệp Cô Thâm để điện thoại xuống, vừa nhận điện thoại mới tỉnh dậy.Coi như thân thể anh làm bằng sắt, động tác vẫn còn có chút cứng nhắc.“Em phát hiện anh còn rất hưởng thụ mà.” Cô cười, đi đến: “Rửa mặt đánh răng chưa?”“Chưa.” Anh vừa mới tỉnh.Ánh mắt Đường Tuế Như nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, dục vọng buổi sáng nhỏ đi một chút: “Anh đi rửa mặt đánh răng đi.”Chính cô cũng bôi phục mình, bỗng nhiên trở thành hiền thê lương mẫu!Cái thành ngữ này, cô còn cho rằng bản thân mình bắn đại bác cũng không tới đấy!Diệp Cô Thâm rửa mặt đi ra, chăn trên giường đã gấp rồi, nhưng so với khối đậu hủ còn kém xa.“Ăn cơm đi. Mười giờ rưỡi em còn đi học, không ở nhà chăm sóc anh được, anh phải tự lo đấy.” Đường Tuế Như ngồi đối diện anh, hai tay nâng cằm lên, mắt to không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.Diệp Cô Thâm nhìn cô, trong lòng ấm áp nhộn nhàng.Vợ của anh, thực sự quan tâm anh!“Anh không ở đó, có người dám bắt nạt em không?”“Không có không có.