“Con vẫn còn là bảo bảo của nhà ta sao? là bảo bảo Diệp gia sao?” Mẹ Đường cười ôn hòa.“Con gả cũng là bảo bảo của mẹ nha. Không thì mẹ và cha con cũng chuẩn bị sinh cho con một em trai đi nha. Kỳ thật con rất mong chờ nha.”“Mẹ không sinh mà muốn sinh chính con sinh đấy, haha. Thích trẻ con thì tìm ông xã của con đi.” Mẹ Ôn nói xong đã đi.Đương nhiên phải đi nhà bếp nấu cơm rồi.Đường Tuế Như nằm ghế chơi game, chốc lát mẹ Đường vội vàng chạy tới: “Tuế Tuế, mẹ Ôn nấu cơm cho con. Bệnh viện có chút việc, mẹ đi xem đã.”“Bệnh viện có chuyện gì? Con đi cùng nữa.” Đường Tuế Như thấy mẹ lo lắng, lập tức đuổi theo.Trong bênh viện, ồn ào lộn xộn.Thậm chí ngay cả cửa lớn bệnh viện cũng có băng dôn màu đỏ lóe sáng.[ Bệnh viện Đường Khang coi mạng người như cỏ rác! Người bệnh vô tội chết thảm! ]Đường Tuế Như nhíu lông mày thanh tú, sao lại vậy?Tuy nhiên hiện tại mâu thuân ngày càng gay gắn. Ngay cả ba ba là một bác sĩ tốt cũng làm chủ được sự việc.Cửa lớn tập trung không ít người vậy quanh, thậm chí còn có truyện thông chụp anh, các cô không dám xuống xe, chỉ có thể lái xe vào.“Tuế Tuế, có thể là chuyện quan trọng, con đói bụng rồi. Chốc nữa để mẹ gọi giao hàng cho con, con ngoan ngoãn ở văn phòng ba ba đợi.”“Mẹ, con không phải đửa trẻ.” Cô tới hỗ trợ chứ không phải đến xem náo nhiệt.Hai người vội vàng xuống xe, đi đến văn phòng cha Đường.Ai ngờ chưa đến văn phòng, ở hành lang đã nghe thấy tiếng cãi lộn kịch liệt cùng tiếng khóc.Đinh tai nhức óc, tê tâm liệt phế.“Tôi mặc kệ, bạn già của tôi, bị chết thê thảm nha. Bồi thường tiền, xin lỗi, quỳ xuống, dập đầu. Một cái cũng không thể thiếu.”“Ô ô bạn già ơi. Bà đi để bọn họ đều bắt nạt tôi.”Mẹ Đường kéo Đường Tuế Như bảo vệ sau lưng: “Hay đi phòng