Lý Hành Nhạc vẫn nở nụ cười nhạt, đáy mắt lại là rõ ràng là sự lạnh lùng.Lý Bất Ngôn vốn là gạt ra nước mắt, nhưng là nhìn lấy anh ta vươn tay tới, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, thần sắc lạnh lùng, trong lòng bỗng nhiên liền bắt đầu ủy khuất.Thật cảm thấy mình rất ủy khuất !Dựa vào cái gì liền phải tùy theo ý của anh ta chứ ?Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ, Thượng Đế sao ?Lý Bất Ngôn vượt qua tay của anh ta, thân thể linh hoạt ngửa ra sau, từ trong túi lấy ra một thanh cây dao nhọn dài 5 cm, dưới ánh đèn của cửa khách sạn chiếu xuống thì dị thường sáng tỏ.Mũi dao sắc bén của Lý Bất Ngôn nhắm ngay Lý Hành Nhạc, "Anh không nên ép tôi, tôi còn đối với người khác chưa từng động thủ một lần, không có phân tấc ! Tôi cũng không phải Tuế Tuế, cô ấy biết chỗ nào trên người là trí mạng, nhưng tôi không biết !"Bàn tay Lý Hành Nhạc nhất chuyển, cầm cổ tay nhỏ bé của cô ấy, dùng sức.Phanh keng !Đao nhọn rơi xuống.Cổ tay của Lý Bất Ngôn đau nên khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, nước mắt rơi xuống, miệng nhỏ cắn chặt, mắt to liền nhìn chằm chằm anh ta !Cô ấy sẽ nhớ kỹ gương mặt này, là người đàn ông tồi tệ nhất mà cô ấy từng gặp !"Chút trò hề đó của cô, dùng để đối phó ai đây! Con gái con đứa, chơi cái gì đao đao thương thương!" Lý Hành Nhạc dùng sức kéo cô ấy một phát, Lý Bất Ngôn lảo đảo xuống xe.Thân thể cô ấy hướng xuống dưới, Lý Hành Nhạc hừ lạnh, đem cô ấy nhấc lên, đặt ở trên vai.Lý Bất Ngôn tức giận, lay động nhoáng một cái, cô ấy có phải hay không hẳn là may mắn khi bản thân mình mặc chính là quần, nếu là váy thì liền bị thấy rồi !Lý Bất Ngôn yên tĩnh một cách quá đáng.Bước chân của Lý Hành Nhạc liền chậm lại, buông cô ấy xuống.Thảm đỏ trên hành lang, ánh đèn ảm đạm, chợt có người đi qua.Cả người Lý Bất Ngôn tựa ở trên vách tường, trên đỉnh đầu của cô ấy là một bức tranh rất có nghệ thuật , người phụ nữ nữa lộ, bên bờ sông.Lý Bất Ngôn lớn lên rất xinh đẹp, lần đầu tiên nghe được tên của cô ấy, trong đầu của Lý Hành Nhạc liền xuất hiện câu nói kia —— Đào lý bất ngôn