Chồng sao ?Mấy năm không gặp, năm nay Tuế Tuế mới mười tám, anh còn tưởng rằng mình đã kịp thời trở về, vậy mà đã có chồng rồi sao !"Tiểu Tuế Tuế, nếu như em không thích anh ấy, anh Bắc dẫn em đi! Anh ấy có phải hay không khi dễ em rồi?" Tấn Mặc Bắc đau lòng nhìn băng gạc trên trán của cô, "Thật là chồng của em, ngay cả em cũng không bảo vệ được!""Anh Bắc! Chú Diệp thật sự là chồng của em, chuyện nhập viện này không thể trách anh ấy được !" Đường Tuế Như nóng lòng giải thích, cô biết Diệp Cô Thâm nếu như ở đó, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị thương.Mặc dù Tuế Tuế không trách anh, nhưng mà anh lại rất tự trách."Cô ấy là vợ của tôi, tự nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy." Diệp Cô Thâm nắm tay cô chặt hơn."Tiểu Tuế Tuế thế nhưng là tiểu sư muội thân ái của tôi, nếu như anh khi dễ em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu !" Tấn Mặc Bắc giống như nói đùa, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra sự chân thật.Diệp Cô Thâm biết rõ Tấn Mặc Bắc không phải nói đùa!"Sẽ không, chú Diệp đối với em rất tốt!" Đường Tuế Như cười tủm tỉm nghiêng đầu, "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi ! Lúc đầu dự định là trực tiếp về nhà! Đã lâu không gặp anh Bắc rồi !"Bọn họ cùng cha Đường nói vài câu, liền rời đi.Diệp Cô Thâm trong tay cầm túi hành lý nhỏ của cô, vóc người thẳng tắp ôm lấy cô.Cô vợ nhỏ ở trong ngực anh, nhưng lại luôn cùng Tấn Mặc Bắc ở kế bên nói chuyện.Đôi mắt đen Diệp Cô Thâm ngưng lại, chẳng lẽ anh chính là một vật bài trí vô hình sao ?Là bóng đèn sao ?Đáng ra Tấn Mặc Bắc mới là bóng đèn giữa họ chứ !"Anh Bắc thật lợi hại! Đã trở thành nhà khoa học! Anh nghiên cứu cái gì!" Đường Tuế Như kích động nhảy lên, dùng sức kéo Diệp Cô Thâm, "Chú Diệp, nhà khoa học a!""Ừm, anh nghe thấy được." Diệp Cô Thâm phản ứng rất bình thường."Nghiên cứu những đồ vật tốt ..." Tấn Mặc Bắc cười thần bí lại cưng chiều, "Tiểu Tuế Tuế