Theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn lại, anh mặc đồ rằn ri màu xanh quân đội, dưới chân đi đôi giày quân đội màu đen, đai lưng màu đen tôn lên dáng người hoàn mỹ, giữa đai lưng có dấu đầu sói, trên đó có hai chữ “Xích Sính” rõ ràng.Con ngươi đen như mực, sống mũi cao, cánh môi mỏng nhấp nhẹ, dáng người thẳng tư thế hiên ngang.Ánh nắng ngoài cửa chiếu lên người anh trở nên có chút phai nhạt, giống như bị anh đoạt đi hào quang.Người này…..Mặc đồ rằn ri đều có thể đẹp trai đến người thần đều phẫn nộ.Nói đẹp trai nứt trời cũng không quá!Đường Tuế Như luôn luôn không coi trọng sắc đẹp vậy mà nhìn thấy cũng ngây người.“Thủ trưởng, Bách Lý không đánh thuốc tê cho em.” Lâm Thượng nằm trên giường lập tức đâm thọc, khuôn mặt tuấn tú bởi vì đau đớn mà nhăn lại, trên trán còn dày đặc mồ hôi.Đường Tuế Như giật mình, thu hồi ánh mắt kinh diễm, cúi đầu nhỏ xuống, anh là thủ trưởng?Vậy người nằm trên giường thủ trưởng gào thét là ai?Ánh mắt Diệp Cô Thâm nhàn nhạt liếc Lâm Thượng, âm thanh mát lạnh vang lên như ngay cạnh tai Đường Tuế Như “Cậu cần trấn định hơn.”“Em, a….Bách Lý! Tôi muốn giết anh!”Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng từ miệng Lâm Thượng truyền ra.Bách Lý Doãn cầm kẹp giải phẫu, vô cùng chuyên chú lấy đạn, xem nhẹ các loại kêu rên chửi rủa của Lâm Thượng.Đường Tuế Như buông thõng đầu, ánh mắt nhìn Diệp Cô Thâm đưa lưng về phía cô cởi quần áo…Uy uy uy, có thể suy nghĩ chút hay không, cô là con gái a!“Cái kéo!”Giọng nói của Bách Lý Doãn bên cạnh để cô thu tầm mắt lại, vội vàng đưa kéo cho anh ấy.Thế mà cô nhìn trộm một nam nhân cởi quần áo.Mười tám năm nay rụt rè đều cho chó ăn!Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước chảy.Lấy đạn a, Lâm Thượng được khâu lại xong đang dựa vào đầu giường, cánh môi trắng bệch “Bách Lý, món nợ này tôi nhớ kỹ! Anh chờ đó!”Bách Lý Doãn gỡ xuống găng tay “Chờ,