“Diệp Cô Thâm!” Cô quát chói tai.“Đã hối hận? Nghĩ đến anh giặt cho em?” Quần áo trong tay Diệp Cô Thâm quăng tới trước mặt cô.Cô tránh không kịp, cả đống rơi vào trong chậu của cô.“A…”Cô với chậu cùng lúc ngã vào người Diệp Cô Thâm: “Anh già mà không tôn trọng.”“Anh mới hai mươi sáu!” Anh nói xong, bất đắc dĩ thu dọn quần áo của hai người.Cô một hơi xông ra ngoài, cảm giác hai tay trống trơn, đồ lót của cô chẳng lẽ thật sự để Diệp Cô Thâm giặt sao?Nếu như không cho Diệp Cô Thâm giặt quần áo của cô, thì cô cũng hoàn toàn không biết nha.Cô lại vòng vo trở lại, vừa vặn Diệp Cô Thâm từ phòng ngủ đi ra, thân hình cao to tiến tới gần cô.“Chú Diệp, nếu không thì ném đi a!” Cô nhỏ giọng đề nghị.Hai tay Diệp Cô Thâm nắm chặt cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô: “Đường Tuệ Như, em từ nhỏ đã phô trương lãng phí như vậy sao?”“Cái gì mà phô trương lãng phí? Tôi không có! Chắc chắn không bao giờ! Đây là lần đầu tiên, hơn nữa, anh ngẫm lại nhiều xưởng sản xuất ở nước Mặc Viêm như vậy, nếu anh không mua đồ mới thì bọn họ phải bán hàng như thế nào, như thế làm sao có tiền phát lương cho công nhân, làm sao có thể xúc tiến phát triển kinh tế quốc dân. Tôi chỉ là vì muốn đất nước anhng ta phát triển tốt, cống hiến một phần sức lực của mình mà thôi! Không cần quá sùng bái tôi!”Cô gái nhỏ nói đạo lý rõ ràng, nâng cao cằm nhỏ, một bộ dạng hoàn toàn cống hiến vĩ đại cho quốc gia cho dân tộc.“Em biết nói như vậy, tại sao không đi làm luật sư đi? Thật tiếc cho giới luật sư mất đi một luật sư nữ xinh đẹp.” Đạo lý rõ ràng ngay cả anh cũng bị thuyết phục.Đường Tuệ Như cầm lấy lịch trình, mắt nhìn thời gian vừa đúng giờ.Đứng quân tư dưới bóng mát!Lại là quân tư!Không có điểm nào mới mẻ sao?“Tôi đi đứng quân tư, Chú Diệp, chỉ cần anh không chê, tôi coi như là người hầu giúp tôi giặt quần áo cũng được!” Cô chạy nhanh như làn khói đi ra ngoài: “Dù sao cũng là đặc huấn, mình