Người đàn ông này, cố ý nha!Hừ!Tiểu Tuế Tuế cười mỉm đi tìm ghế sô pha, ghế sô pha còn mềm hơn một anht.Diệp Cô Thâm chưa từng có thói quen ngủ trưa, nhưng chỉ là trừng trị cô mà thôi.Không nghĩ tới cô thực sự chạy đến ngủ ở ghế sô pha.Cô đang ngủ, anh ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang ngủ say.Cô ngủ thật xấu, ghế sô pha không rộng còn nhích tới nhích lui.Một chân chống đỡ bên cạnh ghế sô pha phòng cô ngã xuống. Sau đó, bàn tay nhỏ của cô rơi vào chân anh.Cánh tay mấy ngày nay đều bôi thuốc đã tốt lên rất nhiều, nổi lên trên tầng da đen lại lộ ra làn da trắng trắng mềm mềm.Cô gái thực không chịu được phơi nắng, làn da quá trơn non rồi.Đường Tuế Như bị tiếng cười đánh thức, mở to mắt nhìn thấy Diệp Cô Thâm cầm trong tay chiếc còi màu bạc, đứng bên cạnh cô.“Đi phòng y tế!” Anh nói.“Nha…” Cô còn chưa tỉnh ngủ, trong lòng chửi bới Diệp Cô Thâm một vạn lần vẫn chưa hết giận đi tới phòng y tế.Ngồi ở vị trí Bách Lý Doãn, cô nâng cằm lên khoác trên người chiếc áo bluse trắng, cô không ghét nhưng cũng không thích!Người trong nhà ngoại trừ cô đều là bác sĩ, thực không muốn thay đổi hoàn cảnh, vẫn là bác sĩ!Vốn phòng y tế bình thường rất yên ổn, buổi chiều bỗng nhiên có rất nhiều người bị thường, đều là nam.Đường Tuệ Như đang bôi thuốc vào mắt cá chân cho một nam sinh, thủ trưởng mặt đen đã tới.Diệp Cô Thâm liếc nhìn mắt cá chân của nam sinh kia, bàn tay thon trắng của cô gái nhỏ cách mắt cá chân không đến một cm: “Phong Lệ, cậu đi bôi thuốc!”“Vâng!” Phong Lệ không dám trái lời, lập tức tiến lên.Nam sinh kia khóc không ra nước mắt, vừa mới tiếp xúc một anht với tiểu mỹ nữ, thủ trưởng có cần quản nghiêm như vậy không?”“Thủ trưởng Diệp, anh đại giá quang lâm chính là vì để Phong Lệ đến luyện tập kỹ thuật hay sao?” Đường Tuệ Như cười dịu dang ngồi xuống: “Anh thường xuyên bị thương?”Diệp Cô Thâm ánh mắt lanh lùng: “Cởi quần áo ra,