Diệp Cô Thâm hơi ngầng đầu, nắm bàn tay cô: “Muốn đánh lén anh, luyện thêm một trăm năm!”“Tôi chỉ là thử xem, làm sao có thể thật sự đánh lén anh!” Cô nhếch môi, rút tay lại: “Không quấy rầy anh nữa, chú Diệp trên chiến trường cũng tặng anh một đầu người.”Cô ngồi trước máy tính, bởi vì lời lơ đãng vừa mới nói, không hiểu sao nghĩ tới giấc mơ đêm qua, lập tức không có tâm tư chơi game.Tắt máy tính, đứng dậy đi về phía thư phòng.Diệp Cô Thâm nhìn bóng lưng của cô, tính tình cô gái nhỏ bỗng nhiên lạ vậy, không cùng cô chơi game, chọc tới cô rồi?Hai ngày tiếp theo, Đường Tuệ Như rõ ràng hào hứng thiếu niên, cô có thể làm bất cứ cái gì, phơi nắng dưới mặt trời nóng rát, thật nhàm chán mà!“Chị dâu! Chị là chỗ hiểm của em sao?” Lâm Thượng ồn ào chạy tới: “Chị dâu nhỏ, chị nói chị đi, ở trong nhà chơi không tốt sao? Chị làm Bách Lý Doãn hôn mê bất tỉnh, em đang cắt chỉ đây này!”Đường Tuệ Như ghé vào lan can hành lang sân thượng liếc mắt nhìn anh ta: “Thì ra là anh à! Anh mổ đều không cần đánh thuốc tê, chuyện cắt chỉ như vậy, tự mình làm OK là tốt rồi! Đừng phiền tới tôi!”“Bà mẹ nó! Chị dâu, chị như vậy sẽ khiến trái tim em băng giá đấy! Ngày đó còn không phải là chị sao, nói là đã nhìn thấy đầu viên đạn, cũng không cần tiêm thuốc tê. Bách Lý nhất định sẽ cho em thuốc đấy! Em trở về đau vài ngày.” Lâm Thượng mở cửa phía sau: “Bên trong có thuốc, chị dâu, chị giúp em tháo chỉ đi, em đang cầu xin chị đấy, được không?”“Không được!”“Chị dâu, chị lãnh khốc vô tình như vậy là học thủ trưởng sao? Sớm nói để anh ấy không dẫn chị đi rồi, một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, đang êm đẹp lại thành ra như vầy…” Lâm Thượng làm vẻ mặt nuối tiếc, nhìn cô.“Cmn, anh mới bỏ đi đấy, tiến lên đây, chị gái nhỏ rút chỉ cho anh!” Cô xoay người