Tuế Tuế bé nhỏ ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải cái bụng nhỏ bị đói réo ầm lên thì cô cũng không muốn rời giường.Xuống lầu cũng không nhìn thấy Diệp Cô Thâm đâu.“Bà chủ, ông chủ đã ra ngoài rồi.”“Ừm! Tốt nhất là tối đừng có quay lại, sau này cũng không cần trở về nữa!” Cô mới không thèm gặp Diệp Cô Thâm!Kết quả cả ngày hôm nay, Diệp Cô Thâm thật sự không về nhà, cô ở nhà cùng với Lương Lương và Lý Bất Ngôn chơi điện tử, chơi đến quên trời quên đất!Mãi đến tận mười giờ đêm, mới có tiếng xe ô tô ở dưới lầu, cô biết là Diệp Cô Thâm trở lại.Cô cười cười nói: “Thủ trưởng Diệp về rồi…”“Nhanh, mặc bộ đồ quyến rũ nhất của cậu vào, tới bổ nhào vào anh ta!” Lý Bất Ngôn lập tức cười tít mắt nêu chủ ý.Cô lại nhanh chóng ấn vào nút tiếp tục trò chơi: “Không cần! Chúng ta chơi tiếp! Thêm một ván nữa, sáng mai ngủ bù!”“Tuế Tuế, sáng mai chúng ta còn phải đi khai giảng đấy, vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn!”“Em gái, ngủ ngon nha! Bọn chị cũng không phải người không hiểu chuyện như thế, sẽ không làm cái chuyện phá hoại hoạt động ban đêm của vợ chồng son hai người đâu!”Nháy mắt một cái hai người đã log out rồi!Một mình cô cũng có thể chơi!Diệp Cô Thâm bưng đĩa trái cây vào thấy cô gái nhỏ đang mở cuộc đại khai sát giới.Anh đi qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức chăm chú, còn không thèm liếc anh lấy một cái.“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn đi học.”“Anh đúng là quản nhiều thật đấy!” Cô bất mãn kêu gào: “Cả một ngày anh không ở nhà, vừa về đến nơi đã muốn nhúng tay vào chuyện của em! Có phải anh rảnh rỗi đến phát điên rồi không?”“Anh không quản nhiều!” Hai tay Diệp Cô Thâm vòng ôm ngang hông cô: “Anh chỉ quan tâm nhiều một mình em mà thôi.”Nói rất hợp tình hợp lý!Chỉ quan tâm một mình cô mà thôi!“Cần anh quản à? Một mình em rất tốt!” Cô liếc mắt nhìn hoa quả trên đĩa, thật muốn ăn quá!Người đàn ông này lại dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cô!Thật xấu xa!“Chú Diệp, anh mang đồ ăn đến cho em à?” Cô chu đôi môi đỏ mọng, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp: “Chú Diệp…”“Nào!” Diệp Cô Thâm