Edit: A Tang
Beta: TH
Khi Trình Như Ca đưa nước cho cô, cảm giác say mê đó đột nhiên biến mất như từ cõi mộng trở về hiện thực. Lòng bàn tay Thẩm Ý Nùng áp vào thành cốc ấm áp, cụp mắt xấu hổ vì bản thân nhìn anh đến ngây người.
Không biết có bị phát hiện hay không.
Vừa nghĩ, Thẩm Ý Nùng vừa lén lút ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt cô va vào một đôi mắt đen thẳm. Trình Như Ca đang nhìn cô đánh giá.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Không ạ." Cô lập tức lắc đầu và quay mặt đi chỗ khác.
"Phòng bếp ở đâu vậy ạ, nấu ăn trước có được không..." Cô chưa kịp nói hết thì đột nhiên ngừng, bởi vì Thẩm Ý Nùng nhìn thấy nơi ở gần bàn tay phải của mình trong gang tấc, chính là phòng bếp kiểu mở.
Không khí yên tĩnh, mọi thứ dường như ngày càng kỳ lạ hơn.
Thẩm Ý Nùng cầm cốc uống một ngụm nước, cuối cùng thì sự rối loạn trong lòng mấy ngày nay cũng đè xuống được. Cô âm thầm hít vào, trấn tĩnh, chuẩn bị nói.
"Nhà bếp ở đó." Trình Như Ca vừa cười vừa chỉ tay, tay anh khẽ chạm vào vai cô rồi rời đi ngay lập tức.
"Đi thôi."
Tâm lý vừa được chuẩn bị tốt của Thẩm Ý Nùng ngay lập tức như thủy triều rút xuống.
Cô toàn thân cứng đờ đi theo anh, mấy lần nhấc tay nhấc chân đều giống nhau.
"Giúp tôi rửa bông cải xanh." Trình Như Ca đứng trước bồn rửa đeo tạp dề một cách thành thục, xắn tay áo và đưa nguyên liệu cho cô.
"Dạ." Ở nhà Thẩm Ý Nùng cũng hay tự nấu ăn, giúp anh rửa rau chỉ là một việc dễ dàng.
Hai người cùng nhau phân chia công việc ra làm. Sau khi cô cắt xong những lát khoai tây mỏng và đều tăm tắp, Trình Như Ca giao cho cô việc cắt rau. Cô làm việc nghiêm túc nên không đề phòng anh từ đằng sau nghiêng người mở ngăn tủ trên đầu lấy ra một cái tạp dề.
"Tạp dề này, đừng làm bẩn quần áo."
Thẩm Ý Nùng chăm chú nhìn cái tạp dề. Kiểu dáng của cái tạp dề này giống với cái anh đang mặc, hình vẽ đơn giản màu vàng nhạt, dây buộc màu nâu, nhìn như là một đôi.
Cô dừng lại một chút, Trình Như Ca ngay lập tức giải thích: "Lần trước mua đồ được tặng, để ở đây mãi cũng không có ai dùng."
"Ồ..." Thẩm Ý Nùng chuẩn bị nhận lấy tạp dề thì nhớ ra tay mình đang dính đầy bột khoai tây. Cô đang định đặt con dao xuống và rửa tay.
"Tôi mặc giúp em." Trình Như Ca mở chiếc tạp dề, vòng nó từ đầu cô xuống. Thẩm Ý Nùng sững sờ giang hai tay để anh giúp mình buộc dây quanh eo.
Một cái siết nhẹ xuyên qua lớp vải. Thẩm Ý Nùng cúi đầu là có thể nhìn thấy một đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng.
Hô hấp cô chậm lại rồi lại thở ra.
Hai người mặc hai chiếc tạp dề giống nhau, bận rộn trong bếp và mùi thức ăn đưa hương ngập khắp không gian. Mọi thứ vừa êm đềm vừa thoải mái.
Trình Như Ca thỉnh thoảng lại nhờ cô đưa cho một thứ gì đó. Sau khi Thẩm Ý Nùng chuẩn bị xong tất cả các nguyên liệu, cô đứng một bên nhìn anh ấy nấu ăn.
Cách nấu ăn của anh khá giống các món Quảng Đông, thanh đạm ít dầu. Măng tây trên chảo được xào với một lớp ô liu mỏng, duy trì màu xanh ban đầu của rau, chỉ có bên ngoài bị cháy nhẹ. Sau đó rắc hạt tiêu đen lên, trang trí trong đĩa sứ trắng. Các món ăn đầy màu sắc và hương thơm.
Động tác của Trình Như Ca không nhanh không chậm. Toàn bộ quá trình giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, nét mặt cũng chưa từng thay đổi quá nhiều. Khi đổ dầu thì tập trung, khi xào thì ánh mắt tùy ý, cuối cùng khi lên đĩa thì biểu cảm rất thỏa mãn, khóe miệng vô thức cong lên cười nhật, thực sự rất đáng yêu.
Chỉ là những việc đơn giản nhưng vì là anh nên trở nên đặc biệt vui vẻ, thời gian nhàm chán cũng trở nên quý giá cần đáng trân trọng.
Không biết từ khi nào, mặt trời đã lặn, hoàng hôn len từ ô cửa, kéo dài vệt nắng chiều tà, nghiêng nghiêng đổ xuống thềm.
Trình Như Ca lấy món ăn cuối cùng ra khỏi nồi, tắt bếp và rửa tay.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi." Anh vẫn nở nụ cười hài lòng, nói với cô. Thẩm Ý Nùng sững sờ nhìn vài giây, cười và gật đầu đồng ý.
"Vâng."
Hôm đó, cô không chỉ nhiệt tình ăn cháo cá, mà còn ăn những món ăn mà Trình Như Ca tự làm. Không thể diễn tả được hương vị tuyệt vời và cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Đó là loại hương vị mặn nhạt phù hợp, đậm đà trong miệng như lại không hề ngấy. Từ vị giác đến lan toàn thân đều cảm nhận được sự ngon miệng, hương vị khiến người khác muốn ăn cả đời.
Sau bữa ăn, Trình Như Ca làm nước chanh ngâm bạc hà. Vị chua ngọt nhàn nhạt, vị bạc hà tươi mát đúng lúc giúp giảm đầy bụng và hòa tan vị mặn trong miệng.
Cả hai ngồi ở ban công ngoài trời, ngắm nhìn vài vì tinh tú trên bầu trời. Trong những năm gần đây, sự ô nhiễm của thành phố ngày càng nghiêm trọng hơn. Kể cả ban ngày bầu trời trong xanh thì ban đêm muốn tìm vài ngôi sao cũng rất khó.
Ban công của Trình Như Ca rất lớn, dưới những chiếc ghế mây là sàn gỗ, một con đường mòn đá cuội trải dài đến tận nơi sâu nhất của sân thượng, nơi đó trồng rất nhiều hoa cỏ, một vài cây đang độ nở hoa. Ẩn trong từng tầng màu xanh là một đóa hoa nhỏ không rõ tên loài, trong không khí phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt. Còn cả cái cây trông hình dáng độc đáo nhưng cực kì đẹp, đứng lẳng lặng một góc nhưng lại càng tôn thêm cảnh đẹp nơi đây.
Cô nghĩ rằng họ ở cùng nhau sẽ không thoải mái, không ngờ sẽ bình yên đến vậy. Ngay cả khi họ không nói chuyện thì không khí cũng không kỳ lạ. Có lẽ là một buổi chiều ở cùng nhau đã khiến những rối rắm, hỗn loạn trong lòng cô tan biến.
Thẩm Ý Nùng cầm cốc uống nước, tự nhiên nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một nơi.
"Ơ? Cái cây kia..." Cô chỉ vào cây phong lan xanh quen thuộc ở giữa: "Không phải là ảnh đại diện của anh sao ạ?"
Cô ngẩng đầu nhìn Trình Như Ca, anh nhìn theo ánh mắt của cô và gật đầu: "Ừ."
"Đó là Thạch Hộc Lan. Khi mua nó có lẽ do nhiệt độ và phương pháp trồng không thích hợp nên nó gần như đã chết. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều phương pháp để nuôi sống nó. Ngày nhìn thấy nó cuối cùng cũng nở hoa thì cảm thấy như có được điều quý giá khó tìm."
"Vì vậy, tôi đã chụp lại và đặt làm ảnh đại diện." Trình Như Ca nhìn cô, nhẹ nhàng giải thích, một chút bối rối lộ ra trong mắt anh khi anh nói câu cuối cùng.
Có vẻ anh cảm thấy chia sẻ những điều bí mật này với người khác là quá thân mật.
Nhưng anh nhanh chóng thả lỏng và khôi phục như ban đầu.
"Ồ, hóa ra
là thế." Thẩm Ý Nùng gật đầu như đã hiểu rõ. Trình Như Ca nhìn cô một lúc, rồi lại nhìn chậu phong lan, lên tiếng.
"Khả năng quan sát của em tốt lắm."
"Dạ?"
"Bây giờ nó không nở hoa. Trông nó rất khác so với khi nở hoa, vậy mà em cũng nhận ra." Trình Như Ca chỉ vào cây Thạch Hộc Lan và nói. Thẩm Ý Nùng ngay lập tức xấu hổ.
Cô cũng không thể nói rằng ngay cả họa tiết trên chậu hoa cô cũng nhớ rõ.
Tất nhiên là có thể nhận ra nó trong nháy mắt.
Thẩm Ý Nùng uống một ngụm nước chanh, thuận miệng nói dối: "Vâng, bình thường bộ phim hay chương trình nào dùng ống kính hỗ trợ tôi đều có thể nhìn ra. "
"Giỏi lắm!" Trình Như Ca nghiêm túc khen ngợi cô. Thẩm Ý Nùng không chịu nổi, vội vàng nói: "Không ạ, anh giỏi hơn tôi nhiều."
"Giỏi chỗ nào?" Ban đầu, cô chỉ tùy tiện khen một câu, thật không ngờ Trình Như Ca lại nghiêm túc hỏi lại. Thẩm Ý Nùng lại bối rối, sau đó liệt kê một cách chân thành.
"Ngôi nhà rất đẹp, nấu ăn rất ngon..." Thẩm Ý Nùng vốn định nói đóng phim cũng rất giỏi nhưng lời đến bên môi không biết có phải có tật giật mình không, mà lại đổi thành một câu khác.
"... Trồng hoa cũng rất giỏi."
Trình Như Ca bị chọc cười nhưng lại nhịn cười, liên tục gật đầu: "Ừm... Cảm ơn lời khen của em."
"Không cần khách sáo đâu ạ..."
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, mỗi người bưng cốc của mình lên nhưng động tác lại giống hệt nhau, nụ cười trên khóe môi không thể che giấu.
Buổi tối, Trình Như Ca bảo tài xế đưa cô về nhà. Khi xe đang đợi ngoài cửa, Thẩm Ý Nùng đang dọn dẹp chuẩn bị rời đi thì thấy anh ăn mặc ngay ngắn mở cửa phòng.
"Hả?" Cô nghi ngờ. Trình Như Ca đi đến, tự nhiên cầm những đồ ăn nhẹ được đóng gói trên ghế sofa bên cạnh cô.
"Tôi đưa em về."
"Gì cơ ạ?" Thẩm Ý Nùng theo sau anh, nhìn Trình Như Ca mở cửa xe ra hiệu cô ngồi vào. Cô mơ mơ hồ hồ, vừa ngồi ổn định bên cửa sổ thì thấy anh đi đến, vững vàng ngồi cạnh cô.
"Không cần đâu ạ, tôi có thể tự về mà!" Thẩm Ý Nùng kịp phản ứng, sợ hãi vội vàng khoát tay từ chối.
"Anh về đi, không cần tốn công đi một chuyến làm gì. Tài xế có thể đưa tôi đến cửa chung cư, rất an toàn."
"An toàn là một chuyện." Trình Như Ca đóng cửa, ra hiệu cho tài xế lái xe rồi mới quay sang nhìn cô nói.
"Còn một điều nữa..."
"Tôi muốn đưa em về."
Còn một câu mà anh không nói ra miệng, như thầm vang vọng trong bầu không gian yên tĩnh giữa hai người.
Tôi muốn ở cùng em thêm chút nữa.
Cô kinh ngạc.
Đêm nay suýt nữa thì Thẩm Ý Nùng mất ngủ đến sáng.
Trên đường về, Trình Như Ca nói cho cô về cách ăn và hạn sử dụng của mấy loại đồ ăn nhẹ. Anh mang chúng từ mấy ngày trước ở Hồng Kông về, ngày bé rất thích ăn.
Thẩm Ý Nùng lơ đãng lắng nghe. Trước mắt tất cả đều là dáng vẻ nghiêm túc tập trung cúi đầu đến gần khi nói chuyện và mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Là mùi bạc hà sao? Hay là hương trà? Hoặc đó chỉ là một loại sữa tắm đặc biệt, chỉ vì ở trên áo anh mà nó tỏa ra một mùi hương khác biệt khiến người khác say mê.
Thẩm Ý Nùng sợ hãi bản thân nghĩ quá nhiều, cũng hy vọng chỉ là bản thân nghĩ nhiều.
Suy nghĩ lung tung cả đêm, ngày hôm sau cô đến trường quay, đầu nặng chân nhẹ, mặt mày mệt mỏi.
Hứa Giáng nhìn thấy, anh ta cau mày nghiêm túc xem xét. Lát sau anh ta nghi ngờ, thận trọng nói một câu.
"Buổi tối bà bị con yêu tinh nào hút hết sức lực à?"
"..." Có lẽ là con yêu tinh nam kia đó.
Thẩm Ý Nùng mím chặt môi, không có ý định nói chuyện với anh ta, khoát khoát tay rồi bước vào phòng thay đồ.
Anh ta vẫn còn mang khuôn mặt nhăn nhó đi theo sau, muốn hỏi cho rõ ràng thì đột nhiên nghe thấy trợ lý trang điểm của mình đang cúi đầu chơi điện thoại, hét lên đầy phấn khích.
"Mẹ kiếp!"
"Đậu má, mẹ nó!!!!"
Anh ta như đã nhìn thấy điều gì chấn động cả thế kỷ, nhảy dựng lên cả mét từ chỗ ngồi.
"Chuyện xấu của Từ Tịnh bị lộ ra! Cùng với đạo diễn Kỷ! Quả thật là một đòn giáng nặng nề!"
"Cái gì?" Khuôn mặt Hứa Giáng rất khó coi, anh ta ngay lập tức mở điện thoại. Thẩm Ý Nùng rất ngạc nhiên, bỏ cả trang điểm, mở Weibo lên.
Top 1 tìm kiếm sáng rực hai cái tên Từ Tịnh và đạo diễn Kỷ Hiện ở cùng một chỗ, phía sau là một hàng chữ màu đỏ sẫm.
Ấn vào, bài viết đầu tiên là một bài đăng của Weibo chính thức. Mặc dù chín bức ảnh dưới đây là những bức ảnh chụp lén, nhưng hình dáng hai người lại có thể nhận ra rõ ràng.
Trong bóng đêm, Từ Tịnh kéo tay đạo diễn Kỷ đi ra khỏi nhà hàng, lên xe, nói lời tạm biệt và ôm hôn không rời ở ghế sau. Mặc dù góc độ bị mờ bởi cách một lớp kính, nhưng rõ ràng sự thân mật rõ ràng vượt quá giới hạn bạn bè. Như trợ lý đã nói, quả thật là một đòn giáng nặng nề, muốn tẩy cũng không trắng nổi.
Chỉ có hai từ bình tĩnh hiện ra trong đầu Thẩm Ý Nùng.
Tiêu rồi.
Kỷ Hiện không chỉ là đạo diễn bộ phim đầu tiên của Từ Tịnh "Bá Nhạc" mà hơn hết ông ta là một người đàn ông đã có gia đình. Ông ta và vợ có một con trai và một con gái. Cách đây không lâu còn cùng nhau tham gia một chương trình nào đó, luôn giữ hình ảnh gia đình hòa thuận đối với bên ngoài, tình cảm sâu nặng.
Tin tức này bị phơi bày thực sự là một quả bom tấn ngay lập tức khiến công chúng sôi sục. Đầu tiên là Weibo của Từ Tịnh bị tấn công, phía dưới đều là những bình luận mắng cô ta là kẻ thứ ba, ngôn từ khó nghe, khiến người ta sợ hãi.
Ngay khi vừa xem hết tin tức, còn chưa kịp thảo luận thì trợ lý chung của đoàn phim chầm chậm chạy đến thông báo: Hôm nay ngừng quay, Từ Tịnh xin nghỉ.
Thẩm Ý Nùng và Hứa Giáng nhìn nhau, trong lòng rơi lộp bộp.
Chỉ sợ lần xin nghỉ này... Là một kỳ nghỉ không có thời hạn.