Buổi tối sau khi kết thúc công việc đã hơn 11 giờ đêm.
Bạc Kha Nhiễm dựa người ngồi ở đầu giường, hai tay ôm lấy bình giữ nhiệt, miệng nhỏ uống từng ngụm nước đường đỏ sơn tra, vị chua chua ngọt ngọt tràn trong miệng, chất lỏng ấm áp nhẹ nhàng chảy từ yết hầu xuống dạ dày, chút đau đớn dưới bụng tựa hồ biến mất, vô cùng thoải mái.
Qua một lúc lâu, tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm dừng hẳn, Bạc Kha Nhiễm đang uống đường đỏ sơn tra cũng lập tức dừng lại.
Vài phút sau, cửa phòng tắm mở, Thẩm Dữ từ bên trong đi ra.
Anh nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm ôm bình giữ nhiệt, không uống mà nhìn chằm chằm vào mình.
"Uống xong rồi?" Anh vừa lau tóc vừa hỏi cô.
"...... Không." Bạc Kha Nhiễm lắc đầu.
"Không muốn uống sao?"
Bạc Kha Nhiễm lại lần nữa lắc đầu, cúi đầu tiếp tục uống.
Thẩm Dữ nhướng mày, động tác lau tóc cũng nhanh hơn.
Chờ Bạc Kha Nhiễm uống xong cốc đường đỏ sơn tra, tóc anh cũng được lau xong, anh vươn tay lấy bình giữ nhiệt trong tay cô.
Sau khi rửa sạch cốc đặt trên bàn trà, anh liền đi về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm dịch người vào trong, nhường chỗ lại cho anh.
Lên giường, Thẩm Dữ nhanh chóng bắt lấy Bạc Kha Nhiễm còn đang muốn lùi vào trong, anh hơi hơi dùng sức, cả người cô ngã vào lòng anh.
"Trốn cái gì?"
Anh đem cằm gác trên đỉnh đầu cô, cánh tay ôm lấy bả vai gầy.
"Không trốn, chỉ là muốn nhường lại chỗ cho anh." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng giảo biện.
Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng cười của anh, cảm giác được anh ôm chặt thêm vài phần.
"Em nói cái gì thì chính là cái đó." Giọng nói của anh mang theo một tia sủng nịnh.
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi, nghe giọng nói sủng nịnh của anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Cô chợt nghĩ, từ khi nào bọn họ liền trở thành bộ dạng như bây giờ?
Có khi cô cũng thấy không thể tưởng tượng được, rõ ràng chỉ hơn một tháng trước, hai người đều không có bất kỳ liên quan gì, mà hiện tại lại có thể chung chăn gối thân mật như vậy.
Bỗng nhiên, bàn tay vẫn để trên bả vai cô dịch chuyển, nhanh chóng đặt lên bụng cô, ở bên ngoài áo ngủ, nhẹ nhàng xoa.
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, cô hơi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Dữ phía sau mình.
Lúc này đôi mắt anh như hồ nước, yên lặng mà hiền hoà, đôi mắt này như cất chứa mị hoặc, mặc kệ cô như thế nào, đều bị trầm luân trong đó.
Bỗng nhiên, đôi bàn tay ấm áp che lấp đôi mắt cô, trước mắt lập tức là một mảng tối.
Gương mặt cô bị bàn tay anh che khuất gần hết.
Ánh mắt Thẩm Dữ dừng ở đôi môi đỏ thắm, nở rộ như hai cánh hoa.
"Thẩm Dữ?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng duỗi tay, muốn đem tay anh trước mắt mình bỏ xuống.
Khi nói chuyện, môi hồng răng trắng, vô cùng dụ hoặc.
Bạc Kha Nhiễm còn chưa dùng sức, hơi thở nam tính liền ập xuống trước mặt.
Môi anh hơi lạnh cứ vậy bao trùm môi cô.
Tim Bạc Kha Nhiễm đập lạc nửa nhịp, tay gác trên mu tay anh buông xuống, nhẹ nhàng chống trên mặt giường, cô cảm giác được lực độ nơi đầu lưỡi anh, ở trong khoang miệng cô tùy ý làm bậy.
Cảm giác này giống như là bị hàng tỉ con kiến cắn khiến cơ thể tê dại, muốn ngừng mà không được.
Cô tựa hồ nhận thấy tư thế của hai người đã thay đổi, tay Thẩm Dữ không còn che mắt cô nữa, một tay anh chống trên giường, tay còn lại ôm lấy đầu cô.
Cô cũng không chán ghét bị anh hôn, dần dần, cô bắt đầu ngoan ngoãn đáp lại anh, cảm nhận được cô đáp lại làm cảm xúc của anh tăng vọt, càng dùng sức ôm hôn cô.
Sau khi kết thúc, Bạc Kha Nhiễm dựa vào ngực anh, miệng nhỏ thở hổn hển.
"Nhiễm Nhiễm."
Thanh âm từ đỉnh đầu vang lên.
Cô nhỏ giọng dạ một tiếng.
"Lần sau không được dùng ánh mắt như vậy nhìn anh."
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Cô dùng ánh mắt như thế nào nhìn anh?
Thẩm Dữ thở dài, anh duỗi tay chọc chọc ót cô, "Em còn nhìn như vậy, anh thật sự sẽ không nhịn được."
Gương mặt Bạc Kha Nhiễm đỏ ửng, dứt khoát cúi đầu không nhìn anh.
Cô không nhìn nữa là được chứ gì.
Thẩm Dữ không khỏi khẽ cưỡi, anh duỗi tay xoa đầu cô, vươn tay tắt đèn trên đầu giường.
Cả phòng bị bóng tối bao trùm, trong bóng tối cô nghe được anh nói.
"Mau ngủ đi, ngoan."
Cũng không biết là ban ngày làm việc quá mệt mỏi, hay là giọng nói của anh có ma lực, Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Giấc ngủ thật sự an ổn, giống như ngày hôm qua, thời điểm Bạc Kha Nhiễm tỉnh dậy, Thẩm Dữ đã rời đi, chỉ là bình giữ nhiệt đêm qua được Thẩm Dữ đặt trên bàn trà không biết từ khi nào đã được anh đặt trên tủ đầu giường.
Dưới bình giữ nhiệt màu đen có một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy viết một câu đơn giản.
"Nhớ uống."
Ký tên Thẩm Dữ.
Chữ viết thanh thoát, nét chữ lại vô cùng nghiêm chỉnh.
Bạc Kha Nhiễm mở bình giữ nhiệt, một luồng hơi ấm bay lên, mang theo mùi thơm đặc trưng của sơn tra.
Cảnh ninh cung.
"Ở cảnh ninh cung hầu hạ đều cẩn thận một chút cho ta, nếu chọc giận chủ tử, cái đầu nhỏ của các ngươi cũng không cần giữ lại nữa, hiểu chưa?"
"Nô tỳ đã biết."
"Biết là tốt, làm việc đi."
"Thưa ma ma."
Đoàn người tản ra, Ngọc Khê đứng lại khẽ gọi Hà Xuân Lan."Hà ma ma."
Ngọc Khê nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó từ trong tay áo lấy ra một vòng phỉ thúy hiệu Thượng Giai Đức đưa cho Hà Xuân Lan.
Hà Xuân Lan nhìn vòng tay phỉ thúy, trên mặt mang đầy ý cười.
"Ngọc Khê cô nương, ngươi đây là......"
"Tạ lễ nhỏ, chút thành ý, mong rằng ma ma có thể vui lòng nhận cho, Ngọc Khê cảm tạ ma ma."
Hà Xuân Lan
đem vòng tay phỉ thúy cất vào trong tay áo, "Ngọc Khê cô nương thật là quá khách khí, bất quá ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không."
"Ma ma cứ nói."
"Tất cả mọi người đều tránh cảnh ninh cung như tránh ôn thần, sao cô nương lại muốn đến cảnh ninh cung làm việc?"
Hà Xuân Lan không có nói láo.
Cảnh ninh cung tuy là chỗ ở của Tam hoàng tử, nhưng hoàng tử có tác dụng gì, đây như một nơi giam lỏng Tam hoàng tử, đám người Thái tử coi Tam hoàng tử như cái gai trong mắt, đi theo chủ tử như vậy cũng không có kết quả tốt.
Ngọc Khê rũ mắt, lông mi dày che khuất huỳnh quang trong mắt nàng.
Trong đầu hiện ra một màn.
Trời đông giá rét, đại tuyết.
Nàng quỳ gối trước cửa cung Tụng Hàn, một thiếu niên mặc bạch sam từ bên cạnh nàng đi qua.
"Rất lạnh?"
Thanh âm nhàn nhạt của thiếu niên từ đỉnh đầu vang lên.
Một chiếc áo rơi vào trong lòng nàng, thiếu niên nhanh chóng rời đi.
Từ đó trở đi, bộ dạng thiếu niên liền khắc sâu trong lòng nàng, nhớ mãi không quên.
Cảnh quay sáng sớm kết thúc, suất diễn buổi sáng của Bạc Kha Nhiễm cũng đã xong, phía sau đều là cảnh quay của các nam diễn viên.
Mấy ngày kế tiếp, Bạc Kha Nhiễm bắt đầu bận rộn, công việc lu bu, công tác bên ngoài của Cố Hựu cũng đã xử lý xong, hiện tại mỗi ngày đều có mặt trên phim trường như các diễn viên khác, quay phim cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Tốc độ quay phim dần dần được đẩy nhanh, thời gian mỗi ngày đều bị an bài hết.
Mà Nguyễn Lệ đã nhiều ngày không tới phim trường, chỉ là buổi tối mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gọi điện thoại cho cô hỏi han một chút tình huống trong ngày.
Đã hơn 11 giờ đêm, khắp phim trường đèn đuốc sáng trưng.
Ban đêm còn có vài cảnh quay, các diễn viên không có cảnh quay đều đã rời đi, mà Bạc Kha Nhiễm còn một cảnh quay lúc 12 giờ, hiện tại không thể rời đi.
Bạc Kha Nhiễm tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy hai mắt cay xè, hôm nay cô có cảnh quay buổi trưa, cơm chiều ăn không được bao nhiêu liền vội vàng quay chụp, hiện giờ còn có một cảnh quay đêm nữa.
A Miên nhìn Bạc Kha Nhiễm như vậy, không khỏi có chút đau lòng.
Nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, A Miên quay sang nói với cô:
"Nhiễm tỷ, chị tranh thủ ngủ một chút đi, còn hai mươi phút nữa mới tới thời gian quay, đến giờ em gọi chị."
Bạc Kha Nhiễm xoa xoa đôi mắt cay xè, gật đầu đáp.
"Chị ngủ một chút."
"Chị ngủ đi." A Miên đem một chiếc chăn nhỏ đắp lên cho cô.
"A Miên tỷ?"
Một nhân viên công tác đột nhiên đi về phía bên này, vừa đi vừa gọi A Miên.
A Miên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, sắc mặt bình tĩnh, hơi thở nhẹ nhàng, hiển nhiên không có bị đánh thức.
A Miên nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía nhân viên công tác kia.
"Làm sao vậy?" A Miên khẽ giọng hỏi.
Nhân viên công tác cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang nghỉ ngơi, tự nhiên cũng thấp giọng đáp lại:
"Trang phục của Nhiễm tỷ có chút vấn đề, chúng ta không biết nên sửa lại như thế nào, chị có thể đi qua xem một chút không?"
A Miên nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, lại nhìn nhìn thời gian trên điện thoại.
Hiện tại còn cách thời điểm quay phim một khoảng thời gian nữa, xử lý công việc cũng không mất bao lâu, A Miên liền gật đầu đồng ý.
"Được, chúng ta đi qua bên đó xem."
"Đi thôi."
"A Miên."
A Miên đang sửa sang lại trang phục, nghe được có người gọi mình, quay người lại liền nhìn thấy Nguyễn Lệ đang từ trên xe xuống.
"Lệ tỷ?"
A Miên đem trang phục trong tay xuống, "Lệ tỷ, công việc ở công ty xử lý xong rồi ạ?."
"Còn chưa xong."
"Đã trễ thế này, sao chị còn lại đây?"
Nguyễn Lệ quơ quơ túi đồ trong tay, "Không phải hôm nay Kha Nhiễm có cảnh quay đêm sao, chị mang bữa khuya đến cho em ấy."
"Đúng rồi, em ấy đâu?"
"Ở trong lều nghỉ ngơi ạ, bất quá hiện tại chắc vẫn đang ngủ."
Nguyễn Lệ gật đầu, cười nói: "Được rồi, chị đi trước, em cũng mau lại đây, bữa khuya cũng có phần của em."
"Cảm ơn Lệ tỷ." A Miên mặt mày hớn hở.