Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dữ.
Cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Dữ liền duỗi tay về phía cô, cô nhìn anh một chút, sau đó bất động thanh sắc để hai tay trên mặt bàn.
Muốn nắm tay cô sao, phải có bản lĩnh nha, cô cứ để tay ở đây đấy.
Bạc Kha Nhiễm dành cho anh một ánh mắt khiêu khích.
Nhưng mà ánh mắt khiêu khích này trong mắt Thẩm Dữ lại thành trẻ con giận dỗi, tức khắc làm anh có chút dở khóc dở cười.
Bất quá
Có chuyện gì mà anh không dám?
Người muốn ẩn hôn là cô không phải anh, nếu cô không sợ, anh còn sợ cái gì?
Vì thế, anh quả thực đưa tay về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm thấy hành động này của anh, khóe miệng tươi cười tức khắc cứng đờ.
Người này
Quá không biết xấu hổ!
Thời điểm tay anh sắp đụng đến tay cô, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên rụt tay xuống gầm bàn.
Bàn tay Thẩm Dữ lơ lửng giữa không trung.
Tay cô vừa rụt xuống, liền bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt.
Bạc Kha Nhiễm ở dưới bàn muốn rút tay về, nhưng mà tay cô bị Thẩm Dữ giữ chặt, dùng bao nhiêu sức lực cũng không rút ra được.
"Đừng nháo."
Thẩm Dữ đột nhiên ghé sát vào vai cô, nhẹ giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm mình, lập tức quên mất phải giãy giụa.
Sao anh dám to gan như vậy?
Kỳ thật trong mắt người ngoài, Thẩm Dữ chỉ hơi ghé đầu về phía cô, đến nỗi lời nói của anh cùng Bạc Kha Nhiễm, cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.
Cố Hựu buông chén rượu, nghiêng đầu muốn nói mấy câu với Bạc Kha Nhiễm, lại vô tình nhìn thấy chân tướng dưới gầm bàn.
Đạo diễn uy vũ của bọn họ, người lúc nào cũng lạnh nhạt, vậy mà lại trộm nắm tay Kha Nhiễm dưới gầm bàn.
Cố Hựu thiếu chút nữa kinh hãi rớt cằm.
Lá gan hai người cũng lớn quá đi?
Đang lúc hắn nhìn đến xuất thần, thình lình cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang dừng trên người mình.
Sau lưng Cố Hựu phát lạnh, không biết như thế nào liền nghĩ tới một câu.
Bị Tử Thần chăm chú nhìn.
Hắn cứng người ngẩng đầu nhìn về Tử Thần đang nhìn mình.
Thẩm Dữ.
Ánh mắt Thẩm Dữ dừng trên người hắn không quá một giây, liền chuyển hướng ánh mắt sang chỗ khác nhìn hai giây.
Chỉ ba giây ngắn ngủi, Cố Hựu đã lĩnh ngộ.
Hắn yên lặng xê dịch mông mình lên phía trước.
Thật là một tấm chắn thịt hoàn hảo.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc, tự nhiên đi nhìn hai người bọn họ làm gì?!
Suốt bữa cơm, trên cơ bản tay Thẩm Dữ không có buông tay cô ra.
Cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát không giãy giụa, mặc cho anh nắm.
Đột nhiên, Cố Hựu gõ gõ cánh tay Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Sao?"
Cố Hựu không nói chuyện, chỉ dùng cằm ý bảo nhìn nơi nào đó một chút.
Bạc Kha Nhiễm thuận thế nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Thơ Kỳ bưng chén rượu đi về phía bọn họ.
Kỷ Thơ Kỳ là nữ phụ số 5 của đoàn phim, đóng vai tiểu thiếp của Thái Tử, ở trong phim là nhân vật đối nghịch trực tiếp với Lục Hi Hoà.
Bạc Kha Nhiễm không đặc biệt thích cô ta, cô cảm nhận được Kỷ Thơ Kỳ đối với Thẩm Dữ có chút cảm tình không tâm thường, tuy rằng cô ta không biểu hiện lộ liễu, nhưng trực giác của nữ nhân không bao giờ sai.
Cô ta cầm chén rượu, thực rõ ràng chính là muốn lại gần Thẩm Dữ.
Cô cấu lòng bàn tay Thẩm Dữ, muốn buông tay anh ta.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm, Thẩm Dữ ghé mắt nhìn cô.
Vừa lúc anh nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy Kỷ Thơ Kỳ đang đi về phía bọn họ.
Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm, phát hiện cô chỉ khẽ nhấp miệng, mặt không lộ chút biểu tình, anh nhíu nhíu mày, sau đó dùng sức nhéo tay cô một chút.
Nhìn Kỷ Thơ Kỳ càng ngày càng gần, lúc này Thẩm Dữ mới buông lỏng tay cô.
Mà cũng chính vào lúc này, Kỷ Thơ Kỳ mỉm cười bưng chén rượu đi đến trước mắt Thẩm Dữ.
"Thẩm Đạo, ly rượu nay tôi muốn kính anh, cảm ơn Thẩm Đạo đã chỉ bảo và quan tâm trong thời gian qua."
Giọng nói Kỷ Thơ Kỳ ngọt ngào mềm mại, hơn nữa bộ dáng nhẹ nhàng như gió xuân, quả thật sẽ làm người ta muốn yêu thương.
Bạc Kha Nhiễm, "???"
Lục Hi Hòa, "???"
Cố Hựu, "???"
Mọi người, "???"
Lời này nghe thế nào cũng có chút kỳ quái?
Chỉ bảo thì còn có đi, nhưng mà quan tâm là có ý gì??
Kỷ Thơ Kỳ chỉ là nữ phụ số 5, suất diễn không nhiều, nói gì Thẩm Dữ quan tâm cô ta?
Có phải cô gái diễn nhiều quá rồi hay không?
Bất quá đây chỉ là tiếng lòng của mọi người ở đây, xung quanh không có dám thật sự nói ra.
Thẩm Dữ cầm chén rượu trong tay hơi hơi chuyển động một chút, sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ.
Kỷ Thơ Kỳ thấy Thẩm Dữ cười với mình, trên mặt không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ.
"Lời này của Lâm tiểu thư thật khách khí."
Lâm tiểu thư?
Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước.
Trong lòng mọi người có chút không hiểu, không phải là Kỳ tiểu thư sao?
Như thế nào lại thành Lâm tiểu thư?
Bất quá mọi người đều là nhân tinh, nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Thẩm Đạo đến ngay cả họ của cô ta cũng không biết, sao có thể cố ý quan tâm trợ giúp cô ta?
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Người xung quanh không khỏi khe khẽ thảo luận, chuyện này khiến cho trên mặt Kỷ Thơ Kỳ có chút không nhịn được, mặt cô ta càng lúc càng đỏ, chẳng qua không phải đỏ thẹn thùng, mà là không chỗ dung thân.
Lục Hi Hòa vuốt cằm nhìn Kỷ Thơ Kỳ, đôi mắt hồ ly khẽ nhếch, làm người ta không nhìn được suy nghĩ bên trong, chỉ mơ hồ có ý xem kịch vui.
"Thẩm Đạo, tôi họ Kỷ."
"Vậy ư?" Thẩm Dữ quơ quơ chén rượu, ngữ khí bên trong mang
theo một chút ý vị không xác định.
Âm thanh nghị luận xung quanh càng thêm ồn ào, Kỷ Thơ Kỳ càng không nhịn được.
Lúc này, người đại diện của cô ta lập tức chạy tới bên cạnh nói chuyện.
"Thẩm Đạo, hôm nay tiệc mừng đóng máy cung phi, vẫn là mọi người chúng ta kính ngài một ly, chúc phòng bán vé cung phi thành công rực rỡ."
Khoé miệng Thẩm Dữ khẽ mỉm cười, anh nghiêng người, giơ chén rượu lên trước mặt mọi người.
"Cảm ơn mọi người ba tháng qua đã vất vả làm việc, Thẩm Dữ ở đây kính mọi người một ly."
Thẩm Dữ vừa dứt lời, mọi người tự nhiên đều giơ chén rượu của mình lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người ăn uống linh đình, âm thanh chén rượu va chạm nhau vang lên không dứt bên tai.
Kỷ Thơ Kỳ khó chịu, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ, cùng mọi người nâng chén.
Có một màn này mở đầu, lúc sau càng có nhiều người bắt đầu đến mời rượu, người trong phòng vốn đã nhiều, lúc này càng thêm náo nhiệt.
Sau khi Thẩm Dữ ngồi xuống, tâm tình Bạc Kha Nhiễm tốt, liền chủ động đưa tay đặt trong lòng bàn tay anh.
Thẩm Dữ có chút sửng sốt.
Cô gái nhỏ này vừa rồi còn không tình nguyện, sao qua một hồi lại chủ động như vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà người ở đầu quả tim chủ động đưa tới cửa, anh tự nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lại nghĩ thêm một chút, Thẩm Dữ liền hiểu rõ.
Xem ra anh tự mình ra tay xử lý đào hoa sẽ được khen thưởng.
Vì thế trong lòng Thẩm Đạo bắt đầu âm thầm tính kế.
Về sau anh càng phải chăm chỉ dọn dẹp đào hoa bên người, chỉ cần anh làm cho Nhiễm Nhiễm vui vẻ, Nhiễm Nhiễm mới có thể làm anh vui vẻ.
Không biết Lục Hi Hòa cùng Cố Hựu đổi chỗ từ khi nào, Lục Hi Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên cũng thấy được hai người nắm tay nhau dưới gầm bàn.
Lục Hi Hòa lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Làm gì?
Khi dễ Nhị Cẩu Tử nhà cô không ở đây.
Tay Lục Hi Hòa khẽ chạm cô.
"Cô nhìn kìa."
"Nhìn cái gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
"Cô nhìn sắc mặt Kỷ Thơ Kỳ,"
Nghe lời này của Lục Hi Hòa, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nghe ra cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ, phát hiện sắc mặt Kỷ Thơ Kỳ không tốt, cô ta nắm chặt chén rượu, khớp tay trắng bệch, nhìn như muốn đem chén rượu bóp nát.
Nhìn một hồi, Kỷ Thơ Kỳ bên kia hình như cũng nhận ra có người đang nhìn mình, cô ta ngẩng đầu nhìn lại đây, vừa lúc chạm mắt Bạc Kha Nhiễm.
Hai người nhìn nhau không quá lắm ba giây, thời điểm Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị rời mắt, cô dường như nhận thấy trong mắt Kỷ Thơ Kỳ hiện lên một tia phẫn hận.
Cô muốn nhìn kỹ hơn một chút, Kỷ Thơ Kỳ đã cúi đầu, không hề nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm lúc ấy liền cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"Cô ta dường như rất chán ghét cô." Lục Hi Hòa chống cằm nói với cô.
"Sao?" Bạc Kha Nhiễm nhìn Lục Hi Hòa.
"Cô không thấy ánh mắt cô ta sao, vừa nhìn liền biết không thích cô."
Bạc Kha Nhiễm có chút vô tội, buông tay Lục Hi Hoà nói, "cô ta có thích tôi hay không thì có liên quan gì?"
Lục Hi Hòa cười, cô thích một Bạc Kha Nhiễm thẳng thắn trực tiếp như vậy.
"A, người thích cô có rất nhiều nha, cô ta chỉ là khối bánh quy nhỏ không quan trọng?"
Bánh quy nhỏ???
Bạc Kha Nhiễm vừa tức giận vừa buồn cười, gõ đầu Lục Hi Hoà.
"Cô có thể nói chuyện tử tế một chút không hả."
Lục Hi Hòa kéo má Bạc Kha Nhiễm, liếc mắt nhìn Kỷ Thơ Kỳ.
"Vậy có thể tính cô ta là một khối bánh quy nhỏ hết thời hạn?"
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Tốt, Lục Hi Hòa lại lần nữa dùng sự thật chứng minh.
Thế giới của diễn tinh cô không hiểu.
Nhưng mà cô không thể phủ nhận Lục diễn tinh nói không có sai.
Cô ta là một khối bánh quy nhỏ hết thời hạn.